“Thư viện á?” Nhạc Tuyển cau mày khó hiểu. “Không phải nói là đi nhà ăn trước ăn cơm sao?”
“cậu nghĩ tôi bây giờ còn nuốt nổi à?” Diệp Lê liếc hắn một cái, ánh mắt như viên đạn bay loạn xạ, hừng hực sát khí.
Nhạc Tuyển: “……”
Yếu ớt đáng thương gì chứ, đúng là do mình tưởng tượng ra!
Tuy vậy, sau khi xuống lầu, Diệp Lê vẫn ghé vào máy bán hàng tự động mua một chai nước khoáng to tướng.
Lần trước cô đã để ý thấy: miễn là những món mang trên người họ thì dù qua 6 giờ, chúng vẫn còn nguyên vẹn, không hư hao hay biến mất.
Ví dụ như chiếc đồng hồ cô đang đeo, hay thanh chocolate trong túi Nhạc Tuyển, đều là như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT