“Tình cảm dành cho anh ấy giống như hoa bồ công anh, chỉ cần khẽ thổi một cái, đã gieo rắc đầy cả mùa hè.”

—Tang Lê

Cuối hạ tháng chín, khuôn viên trường Đại học Kinh Đại.

Sau một trận mưa rào, mặt trời lại ló đầu ra từ sau những tầng mây, mặt đất bị ánh nắng chiếu trực tiếp bắt đầu tỏa ra hơi nóng hầm hập, ngay cả khi gió nhẹ lướt qua má, cũng mang theo một luồng hơi nóng.

Nắng gắt như lửa, tiếng ve kêu inh ỏi.

Tang Lê ngồi trước gian hàng tuyển thành viên của câu lạc bộ Mỹ thuật, ánh nắng gay gắt chiếu khiến cô mơ màng, đầu óc không tỉnh táo.

Cô nheo mắt, cố gắng chống lại ánh sáng chói chang, nhưng ánh nắng vẫn xuyên qua mí mắt, làm mắt cô đau nhói.

Đêm qua thức trắng để hoàn thành bản thảo thiết kế làm thêm, sáng sớm lại đến phòng công tác sinh viên giúp đỡ mà chưa ăn sáng, lúc này cô chỉ cảm thấy hai mí mắt cứ díp lại với nhau.

Thật sự rất mệt, vừa đói vừa mệt.

Lúc này gian hàng của câu lạc bộ Mỹ thuật không có mấy người, Tang Lê cúi đầu, lén mở album ảnh riêng tư trong điện thoại, mở tấm ảnh đã xem đi xem lại cả ngàn vạn lần.

Giữa mùa hè trong bức ảnh, ánh nắng chiếu vào bệ cửa sổ lớp học, bồ công anh bay lất phất, chàng trai ngủ gục trên bàn học mặc áo sơ mi trắng đồng phục, mày mắt tuấn tú nổi bật, toát lên vẻ anh khí khó tả.

Nhanh thật đấy, đã ba năm rồi.

Ba năm nay, mỗi khi Tang Lê cảm thấy khó chịu, hoặc mệt mỏi đến mức không chịu đựng nổi, đều sẽ nhìn tấm ảnh này một chút.

Chỉ cần nhìn một cái, dường như liền có lý do để tiếp tục nỗ lực sống.

Cô đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài một hơi.

Trong cơn mơ màng, dưới vầng sáng trắng tinh, Tang Lê nheo mắt, dường như lại nhìn thấy bóng hình vô cùng quen thuộc kia.

Bóng hình mà trong hơn một ngàn ngày đêm qua, vẫn luôn khiến cô ngày nhớ đêm mong.

Chàng trai bước đến từ bên cạnh chiếc Rolls-Royce màu đen, đưa tay về phía cô.

Bàn tay anh rất đẹp, trắng nõn sạch sẽ, thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng.

Tang Lê thậm chí còn nhớ rõ vị trí những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh.

Chàng trai nhìn cô, gương mặt vốn lạnh lùng của anh hiếm hoi nở một nụ cười nhẹ, như thể vầng trăng sáng đã rơi vào trong mắt anh.

Tang Lê đỏ mặt nói: “Lục Đình Hách, em thích anh.”

“Cưng à, thật trùng hợp, anh cũng thích em.”

Đột nhiên, một cảm giác mát lạnh ập đến bên má, ngay lập tức kéo Tang Lê ra khỏi giấc mơ giữa ban ngày.

Sở Diễn cầm một ly cà phê đá chạm nhẹ vào tay cô đang chống má, “Tối qua không ngủ ngon à? Sao giờ này lại ngủ gật thế?”

Tang Lê nhận lấy ly cà phê, có chút ngượng ngùng khó hiểu.

Lại mơ rồi, đã ba năm rồi, bao giờ mới tỉnh lại được đây.

“Chào đàn anh, dạo này em nhận mấy việc làm thêm, hơi bận không xuể.”

“Bận thì nghỉ ngơi đi, tiền thì kiếm không bao giờ hết được đâu.”

“Vâng ạ.” Tang Lê mỉm cười, không nói gì thêm.

Sở Diễn là bạn trai của bạn thân cô, Đàm Vi Vi, đàn anh năm tư khoa Y Sinh, cũng là chủ tịch hội sinh viên của trường. Vì mối quan hệ với Đàm Vi Vi, bình thường anh ấy cũng khá chăm sóc Tang Lê.

Sở Diễn nhìn quanh gian hàng của câu lạc bộ Mỹ thuật, “Chỗ em sao vắng vẻ thế này?”

Tang Lê phồng má hút một ngụm cà phê đá trong tay, “Ngưỡng cửa vào câu lạc bộ Mỹ thuật cao quá, với lại hôm nay đại mỹ nữ Vi Vi đi thi đấu không đến, nên vắng nhiều người lắm.”

“Em không phải cũng là đại mỹ nữ sao,” Sở Diễn bật cười, “Nếu rảnh, hay là em vẽ cho anh một bức phác họa luyện tay nghề đi?”

“Được ạ.”

Tang Lê lấy một tờ giấy vẽ đặt lên giá vẽ, dùng dây chun màu đen trên cổ tay buộc mái tóc dài như rong biển thành kiểu đuôi ngựa cao.

Vạt áo phông bị kéo lên một đoạn do động tác giơ tay, để lộ một khoảng eo thon với làn da mịn màng, trắng đến lóa mắt dưới ánh nắng.

Tang Lê rất xinh đẹp, là kiểu nữ chính ngọt ngào bước ra từ tiểu thuyết, rất được yêu thích ở Kinh Đại.

Nhưng chỉ có cô biết, hồi cấp ba đeo kính, để mái bằng dày cộp, mặt hơi mũm mĩm, ở trường trung học quý tộc hàng đầu Kinh Bắc – Đế Kinh, cô chỉ là một nhân vật mờ nhạt.

Là học sinh được tuyển thẳng nhờ học bổng mới có tư cách học cùng đám thiếu gia tiểu thư đó.

Tang Lê giơ bút chì phác họa lên, dưới ánh nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cô gần như trong suốt, có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ mảnh trên chóp mũi.

Bút chì phác họa lướt sột soạt trên giấy, rất nhanh, đã phác họa ra một đường nét rắn rỏi.

Tang Lê cười hỏi Sở Diễn: “Đàn anh muốn biểu cảm cười hay lạnh lùng một chút ạ?”

Sở Diễn tùy ý đáp, “Sao cũng được, anh thấy em vẽ thế nào cũng đẹp, còn đẹp hơn cả Vi Vi vẽ nữa.”

Tang Lê vốn da mặt mỏng, bị khen như vậy, vành tai cũng ửng hồng, “Không đâu ạ, em và Vi Vi giỏi ở những lĩnh vực khác nhau.”

“Vi Vi cũng luôn khen em vẽ đẹp trước mặt anh.”

Hai người đang nói chuyện câu được câu chăng, đột nhiên, Tang Lê cảm thấy một bóng hình màu cam lướt qua trước mắt.

Giống như vào cuối mùa hạ nóng bức này, mặt trời từ trên trời rơi xuống.

Giây tiếp theo, một tiếng “Rầm” lớn vang lên.

Khi Tang Lê còn chưa kịp phản ứng, giá vẽ trước mặt đã bị đập ngã xuống đất, toàn bộ đều tan tành.

Lộc cộc, một quả bóng rổ từ từ lăn qua.

Tang Lê và Sở Diễn đồng thời đứng dậy, kinh hãi nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn về phía quả bóng rổ bay tới.

Cách đó không xa, một bóng người cao ráo bước tới.

Chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt. Da anh ta rất trắng, vai rộng chân dài, mày mắt thanh tú, ngũ quan dưới ánh nắng cuối hạ được cắt gọt sâu sắc, quyến rũ.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt đẹp đến mức người người ghen tị này, Tang Lê hít một hơi lạnh.

Não cô như ngừng hoạt động một giây.

Cô là ai? Cô đang ở đâu? Cô lại ảo giác rồi sao?

Chàng trai đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu, cười một cách tùy ý phóng khoáng.

Anh ta nói với anh chàng đẹp trai không kém bên cạnh: “Bạc Hành Chi, công ty bố cậu phá sản rồi à? Sao lại mua quả bóng rổ rẻ tiền kém chất lượng, hệ số ma sát bằng không thế này? Vừa cầm lên tay đã bay vèo đi rồi?”

Bạc Hành Chi: “…” Đại ca, đó là vấn đề của quả bóng rổ sao, đó là do cậu cố ý ném đi mà.

Ba năm xa cách, lại một lần nữa nghe thấy giọng nam trong trẻo dễ nghe này, Tang Lê chỉ cảm thấy đầu ngón tay run rẩy, nửa người như tê dại.

Lục Đình Hách… anh ấy từ Anh về rồi sao?

Lục Đình Hách cà lơ phất phơ liếc nhìn hai người trước mặt, sau đó dừng ánh mắt trên người Tang Lê.

“Đây không phải là bạn học Tiểu Tang sao?”

Hơi thở của Tang Lê chợt nghẹn lại, trong khoảnh khắc, ký ức năm lớp mười hai ùa về như thác lũ.

Khi đó cô như một kẻ ngốc, cứ ngỡ cậu con trai độc nhất của gia đình giàu nhất Kinh Bắc này cũng giống như cô, là học sinh được tuyển thẳng nhờ học bổng vào trường Đế Kinh.

Không được, không thể để Lục Đình Hách biết được tâm tư của cô.

Đã từng mặt dày một lần rồi, cô không thể đi vào vết xe đổ đó nữa, cô phải giữ lại chút tự trọng cho mình.

Lúc này, Bạc Hành Chi đứng bên cạnh nhìn Lục Đình Hách với vẻ không sợ chuyện lớn, “Cậu mà cũng biết bắt chuyện à? Đàn em xinh đẹp thế này, chắc chắn có bạn trai rồi.”

Một vệt hồng e lệ như làn khói nhẹ lặng lẽ lan trên má Tang Lê, gương mặt vốn trong trẻo như ngọc giờ đây tựa như đồ sứ được tô vẽ tỉ mỉ, mịn màng và quyến rũ.

“Đàn em, đừng để ý đến cậu ta, cậu ta thỉnh thoảng lại lên cơn đấy,” Bạc Hành Chi lại nói, “Em có bạn trai rồi đúng không?”

Lúc này, trong đầu Tang Lê chỉ muốn che giấu tâm tư của mình, cô khẽ cắn môi dưới, để lại một vệt trăng khuyết nhàn nhạt, giọng mềm mại nói, “Đúng vậy, em… em có bạn trai rồi.”

Lục Đình Hách nhướng mí mắt, nhìn cô với vẻ cười như không cười, “Bạn trai gì? Hửm?”

[Lời tâm sự của tác giả:

Nam chính Lục Đình Hách, nghiên cứu sinh năm nhất khoa Khoa học Y Sinh, công tử nhà giàu giới thượng lưu Kinh Thành, kiểu bad boy đẹp trai, miệng lưỡi độc địa nhưng siêu giỏi thả thính.

Nữ chính Tang Lê, sinh viên năm ba khoa Thiết kế đồ họa, gia cảnh bình thường, một học bá ngọt ngào có chút tự ti.

Truyện này chủ yếu xoay quanh tình yêu thầm kín thành hiện thực, yêu đương hai chiều, toàn bộ quá trình siêu ngọt không ngược, ngọt đến rụng răng.

Mong mỗi một bạn nhỏ đọc truyện đều được yêu thương chiều chuộng, được cuộc sống đối xử dịu dàng.

Mong mỗi một mối tình thầm kín đều có thể nói lời tạm biệt với những rối ren của một người, để rồi giữa ánh bình minh hé lộ và những vì sao lấp lánh, bắt đầu một tình yêu vĩnh cửu của hai người.

Thôi không nói nhiều nữa, chúng ta hãy cùng lên xe và xuất phát nào~]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play