25 tuổi, không có bạn bè, cũng không có bạn trai, không xe không nhà không tiền tiết kiệm, thậm chí ngay cả công việc cũng vừa mất hôm nay, Giang Vận Ninh cảm thấy mình sống quá thất bại.
Một ván bài tốt như vậy, sao lại bị cô đánh đến nông nỗi này cơ chứ?
Cô vẫn luôn học hành, làm việc tuần tự từng bước, nhưng làm việc ba năm vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Thỉnh thoảng cô không nhịn được tự hỏi trong lòng, sao lại sống thành ra thế này, rốt cuộc là khâu nào đã xảy ra sự cố?
Rõ ràng từ nhỏ cô cũng là một đứa trẻ đa tài đa nghệ, ca hát, vẽ tranh, làm đồ thủ công, thể thao đều giỏi hơn người xung quanh, cho dù không nỗ lực học tập thì thành tích vẫn luôn đứng trong top đầu.
Nhưng sau khi vào trường cấp ba Số 1 thành phố, cô mới nhận ra núi cao còn có núi cao hơn, thành tích của mình chỉ ở mức trung bình yếu, vì nhà nghèo còn phải chịu đựng sự chế giễu, mỉa mai từ một số bạn học. Ba năm cấp ba, cô chìm đắm trong vẽ vời và tiểu thuyết, chẳng thiết học hành, cuối cùng chỉ thi đỗ vào một trường đại học bình thường, dường như từ lúc đó, cuộc đời cô bắt đầu trở nên tầm thường, không có gì nổi bật.
Giá như năm đó chịu khó học hành thi đỗ một trường đại học trọng điểm thì tốt biết mấy, giá như lúc đi làm cố gắng hơn một chút thì tốt biết mấy, như vậy có phải sẽ sống tốt hơn bây giờ một chút không? Giang Vận Ninh thường nghĩ như vậy.
Dù là ngày cuối cùng nghỉ việc vẫn còn rất nhiều việc phải làm, đợi đến khi Giang Vận Ninh thu dọn xong đồ đạc cá nhân bước ra khỏi công ty thì trời đã tối mịt, trên trời không có trăng, thậm chí một ngôi sao cũng không thấy.
Tháng mười ở thành phố Thâm Quyến, nhiệt độ vẫn còn khá cao, nhưng chênh lệch nhiệt độ ngày đêm đã bắt đầu lớn hơn. Chỉ mặc một chiếc áo cộc tay mỏng manh, Giang Vận Ninh cảm thấy hơi lạnh. Cô mím môi, nhíu mày suốt đường, vừa cầm điện thoại dò đường vừa rảo bước nhanh về phía trạm xe buýt, vẻ mặt như thể có người thiếu nợ không trả.
Dù sở hữu một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú với ngũ quan đoan chính, nhưng vẻ mặt sầu khổ rõ ràng đã kéo tụt nhan sắc của cô xuống đáng kể.
Lúc đợi đèn đỏ, Giang Vận Ninh nhìn thấy một bé gái đeo tai nghe, vừa cúi đầu xem điện thoại vừa đi qua vạch sang đường. Ngay sau lưng cô bé, một chiếc xe tải đang lao tới với tốc độ cao. Giang Vận Ninh không chút do dự, lao thẳng về phía cô bé.
“Cẩn thận xe!” Giang Vận Ninh hét lớn.
“RẦM!”
Cùng với tiếng động lớn này là cảm giác đau đớn dữ dội.
Đừng vừa đi đường vừa xem điện thoại, thật sự rất nguy hiểm!
Đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Giang Vận Ninh trước khi mất đi ý thức.
…
“Này, cậu không sao chứ?” Là giọng của một cô gái, nghe có chút quen tai.
Tôi làm sao mà ổn được, hình như tôi bị xe đụng rồi, không khéo là sắp toi đời rồi đấy!
“Phiền cậu, mau giúp tôi gọi xe cứu thương, báo cảnh sát, cứu tôi!” Cô mới 25 tuổi, cô không muốn chết yểu.
Giang Vận Ninh cảm thấy trán mình nóng lên, một bàn tay đột nhiên đặt lên trán cô.
“Lúc nãy cậu cũng đâu có ngã đập đầu đâu, nói linh tinh gì vậy? Nói trước nhé, cậu vừa ngã cầu thang không liên quan gì đến tớ, là tự cậu ngã đấy.”
Cố nén cảm giác chóng mặt, Giang Vận Ninh mở mắt ra, trực tiếp sợ đến mức nhảy dựng lên tại chỗ, nhưng rất nhanh sau đó, cơn đau nhói từ mắt cá chân truyền đến lại khiến cô ngã xuống.
“Ối”
Giang Vận Ninh đau đến hít hà liên tục, cũng nhân cơ hội này ngẩng đầu nhìn rõ người vừa nói chuyện với mình: một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc chiếc áo bông màu xanh lam, tóc buộc đuôi ngựa. Da cô bé rất trắng, vẻ mặt ánh lên sự kiêu hãnh và tự tin bẩm sinh.
Cái quái gì vậy? Mắt Giang Vận Ninh trong nháy mắt trợn lớn, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía, trước mắt đây không phải là trường cấp hai cũ của cô sao?
Ngay phía trước nơi cô đứng, một đám đông học sinh mặc đồng phục đang xếp thành một khối vuông lớn, một giọng nói quen thuộc mà xa xôi truyền ra từ loa: “Bài thể dục buổi sáng số bảy dành cho học sinh tiểu học và trung học toàn quốc, ‘Chim Ưng Non Tung Cánh’, bắt đầu.”
Mà cô gái tóc đuôi ngựa vừa đứng cạnh Giang Vận Ninh cũng đã nhanh chóng nhập vào hàng ngũ, chỉ còn lại một mình Giang Vận Ninh ngơ ngác ngồi trên đất.
Vẫn còn đau, chắc không phải là mơ. Lúc cô gặp chuyện rõ ràng là đêm tối, vậy mà bây giờ lại là ban ngày ban mặt. Hiện tại cô cũng không ở trên đường, điện thoại di động và tập tài liệu cá nhân vừa đóng gói từ công ty cũng biến mất. Sờ lên mặt và người mình, trong lòng Giang Vận Ninh đã có đáp án.
Cô không chết, cơ thể vẫn còn ấm. Điều kỳ lạ hơn nữa là bây giờ tóc cô ngắn ngang tai chứ không phải tóc dài uốn xoăn nữa, ngực cô cũng phẳng đi nhiều, cô dường như đã quay trở về lúc mười lăm, mười sáu tuổi!
Giang Vận Ninh từ từ vịn tường ngồi xuống bậc thang, vừa nhìn các học sinh tập thể dục vừa sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Mình là vì gặp tai nạn xe cộ nên quay về thời cấp hai sao, lẽ nào đây chính là trùng sinh trong truyền thuyết?
Giang Vận Ninh gần đây vừa hay đang theo dõi một bộ tiểu thuyết trùng sinh trở về thời thanh xuân vườn trường, bản thân cô cũng từng vô số lần ảo tưởng giá như mình có thể trùng sinh thì tốt biết mấy.
Không ngờ chuyện tốt đẹp nhường này lại thật sự đến với cô, xem ra bình thường vui vẻ giúp người, làm nhiều việc tốt vẫn rất cần thiết, chuyện tốt mà người bình thường căn bản không dám nghĩ tới lại xảy ra trên người Giang Vận Ninh cô!
Trùng sinh thường đi kèm với việc nghịch thiên cải mệnh, có phải điều này có nghĩa là từ nay cô có thể bước lên đỉnh cao cuộc đời rồi không?
“Ha ha ha ha.” Nghĩ đến đây, Giang Vận Ninh không nhịn được bật cười thành tiếng.
…
“Giang Vận Ninh, mọi người đều đi tập thể dục rồi, tại sao em còn ngồi đây lười biếng?”
Một bóng đen bao trùm phía trên Giang Vận Ninh, cô cảm nhận rõ ràng áp suất không khí xung quanh cũng hạ thấp xuống. Người nói chuyện với cô hẳn là giáo viên trong trường, nhưng đã mười năm trôi qua kể từ hồi cấp hai, cô sớm đã không nhớ nổi vị giáo viên trước mắt này cụ thể là ai nữa.
“Thưa thầy, em vừa bị ngã cầu thang trẹo chân rồi ạ, em muốn xin thầy cho em nghỉ.” Giang Vận Ninh ôm mắt cá chân, ngoan ngoãn nói.
Người thầy giáo trung niên mặc áo khoác da màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Giang Vận Ninh cũng không hỏi thêm gì, sa sầm mặt đi đến trước mặt các học sinh khác để quản lý kỷ luật.
Ánh mắt Giang Vận Ninh đảo một vòng trong đội hình tập thể dục, cuối cùng cũng nhìn thấy một nhóm bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ, đó là các bạn học cấp hai của cô.
Phương Tử Tinh, Dương Mạt Lị, Tăng Nghiêu, Tăng Minh Tĩnh, Trương Ngọc Phàm, Vương Thần Hy, Thành Thi Nhiên, Ngô Phi Nhi, Lâm San Na…
Cô lại nhìn thấy những người bạn học cấp hai của mười năm trước. Trong số đó, có rất nhiều người cô chưa từng gặp lại kể từ khi tốt nghiệp cấp hai, nhưng sau khi trùng sinh, cô vẫn nhận ra họ ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù có nhiều người cô đã không thể gọi tên.
“Giang Vận Ninh, em sao thế, không khỏe ở đâu à?” Một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng đi về phía Giang Vận Ninh.
“Thầy Văn?”
Giang Vận Ninh lập tức nhận ra đây là thầy giáo Văn dạy
lớp 9 của mình, hai mắt tức thì rưng rưng lệ. Thầy Văn là một giáo viên vô cùng có trách nhiệm, đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vì thành tích của học sinh. Giang Vận Ninh vẫn luôn mang lòng biết ơn, chỉ là sau khi lên đại học, cô rất ít khi về quê, cũng đã nhiều năm không quay lại trường cấp hai thăm thầy Văn.
Không ngờ gặp lại, thầy vẫn giữ nguyên dáng vẻ trong ký ức của cô.
“Em không sao ạ, chỉ là bị trẹo chân thôi, cảm ơn thầy.” Giang Vận Ninh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Vẻ mặt của Văn Hiểu Phong lại trở nên nghiêm túc, trò Giang chắc chắn là bị trật chân khá nặng nên mới đau đến phát khóc.
“Trật chân cũng không phải chuyện nhỏ, có cần thầy đưa em đến trạm y tế xem thử không?”
Lời của Văn Hiểu Phong kéo suy nghĩ của Giang Vận Ninh trôi về một nơi rất xa, khiến cô nhớ lại lần bị trật chân vào năm lớp chín của mình.