Chỉ nghe boss lớn mở miệng nói chuyện, giọng trầm trầm, tuy giọng điệu ấm áp, đốn tim vô số người nhưng lại làm tâm của Triệu Hiểu Hiểu một lần nữa đau đớn.

Giọng nói này cô có vẻ như đã quá quen thuộc, Triệu Hiểu Hiểu không tin vào mắt mình, chắc có lẽ chỉ là trùng hợp, cô không tin.

Không khí như bị trút bỏ hết, Triệu Hiểu Hiểu cứ ngỡ như mình trở về năm 18 tuổi.

Cũng giọng nói này.

Cô cố chấp chen lấn, muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt vị đó là ai, giây phút nhìn rõ ràng dung mạo vị đó, Triệu Hiểu Hiểu có cảm giác như cách cả ba thu.

Vị boss huyền thoại đó chính là Đông Hứa Trác.

Cô cười khổ, thật trùng hợp, nổi đau năm đó như bị ai xé rách, thật đau.

Triệu Hiểu Hiểu liên tục thẫn thờ cho đến khi đám đông giải tán cũng không hề nhận ra, cả ngày hôm đó, Triệu Hiểu Hiểu làm việc đều trong bộ dáng thẫn thờ.

Đông Hứa Trác, anh trở lại rồi sao, đã vậy còn là sếp của cô.

Cơm trưa nuốt không trôi, đến giờ tan ca, Mạch Tiểu Vận chạy đến hỏi han cô có sao hay không, cô chỉ cười gượng lấy lí do bảo mình chỉ cảm thấy hơi mệt về nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.

Mạch Tiểu Vận có ý lo lắng muốn đưa cô về nhà nhưng lại bị cô nói từ chối, bảo không sao.

Bước ra khỏi công ty, Triệu Hiểu Hiểu chầm chậm bước đi, ráng chiều chiếu rọi vào mắt thật xinh đẹp, vài chiếc lá cứ tiếp tục rơi rụng, cô đứng lại nhìn theo từng lá cảm thấy tim nặng trĩu vài phần.

Đi chưa được 10 bước, Triệu Hiểu Hiểu chợp nhận ra bóng dáng đã từng quen thuộc từ phía đối diện.

Phía trước là Đông Hứa Trác, đã nhiều năm trôi qua, anh đã không còn là một người con trai ngây ngô nữa mà đã trở nên chững chạc, nét mày tinh tế, khuôn mặt như tạc tượng toát lên một chút lạnh lùng.

Triệu Hiểu Hiểu đứng lặng nhìn anh, cảm giác như bị trì hoãn, cô nhìn anh bước tới gần mình rồi cứ như một người xa lạ lướt qua nhau.

Khung cảnh hữu tình như vậy, chỉ có người là vô tình.

Triệu Hiểu Hiểu nhìn theo bóng lưng của anh từ từ bước vào xe, trầm ngâm  rồi cúi đầu quay lưng, ngược với hướng xe của anh đi mà bước.

Khóe mắt đỏ hoe, Triệu Hiểu Hiểu như robot mà ngẩn người.

Anh đích xác đã quên mất đi cô là ai.

Đông Hứa Trác, thật ra cô rất muốn nói cho anh biết, năm ấy.... tuyết rơi thật sự rất đẹp, khung cảnh hôm nay cũng rất đẹp, đẹp đến mức làm cho cô đau lòng.

Triệu Hiểu Hiểu ghé vào siêu thị mua vài lon bia rồi chậm chạp bước về.

Về nhà, cô chẳng bận tâm đến công tắc đèn, mặc kệ không gian tối om, cô cứ thế một mực đi thẳng, ngồi bệch dưới đất, khui một lon bia, lẳng lặng uống một hơi dài.

Triệu Hiểu Hiểu một hơi uống hết nửa lon liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cứ thế nằm rạp xuống sàn nhà.

Bản thân cô bây giờ chẳng có gì, ngoài gia đình ở thành phố H xa xôi thì bản thân chẳng còn gì.

Cô đã từng nếm trải qua cảm giác thất tình, cũng.... cũng đã từng nếm thử cảm giác bị bạn thân ruồng bỏ.

Nghĩ đến đây, Triệu Hiểu Hiểu lại uống thêm một ngụm, hô hấp như bóp nghẹt, lúc ấy, cô vừa bị thất bại trong chuyện tình cảm, bạn thân cũng vừa vặn về nước.

Cô còn nhớ buổi sáng hôm đó, có người đã nhìn cô bác bỏ một tình bạn, Trịnh Xu Tình nhìn cô hồi lâu rồi nói với cô, cô không cùng đẳng cấp để quen biết với cô ấy rồi bỏ đi.

Triệu Hiểu Hiểu nhìn theo bóng lưng Trịnh Xu Tình đến khi biến mất rồi cười với nụ cười mặn chát, cô không cùng đẳng cấp với cô ấy, bạn thân 4 năm, ngày cô ấy ra nước ngoài du học, hai người đã ôm nhau một cái ôm nồng nhiệt, cô ấy còn nói, mãi mãi hai người vẫn là bạn tốt.

Bạn tốt, có người bạn tốt nào vừa mới đi du học chưa được nữa năm đã vội khinh bỉ những người khác không được như mình cơ chứ, Triệu Hiểu Hiểu co người, cô cũng không hề oán trách gì Trịnh Xu Tình, lòng người dễ thay đổi, nếu có cũng chỉ có buồn bã, phải, cô rất buồn, tiếc thay cho mối quan hệ này.

Đến cả người cô yêu và bạn thân như vậy, thử hỏi cô còn dám tin tưởng vào ai nữa.

Triệu Hiểu Hiểu bỗng chốc không nhịn được lại nghĩ đến Đông Hứa Trác.

Lại uống một ngụm, cảm giác vẫn như lần đầu tiên, còn nhớ năm đó, cô đã khổ sở như thế nào?, suốt ngày cứ đối mặt với cảnh cũ người mất, cô suýt nữa hóa điên, cũng may thời gian Đại Học sắp đến, cô rời xa nơi đó, rốt cuộc cũng được ngui ngoai không ít, kể từ ngày đó, mỗi năm cô chỉ về nhà hai lần, bây giờ cũng vậy, về ít càng tốt, để tránh khỏi tình trạng nhìn cảnh hóa đau lòng.

Cô nghe nói anh đã có vị hôn thê, " vị hôn thê " mấy từ này, nghe vào tai như một loại bông đùa, Triệu Hiểu Hiểu ngửa cổ, thì ra cô còn để ý đến như vậy, biết như vậy, cô cũng chỉ như một người qua đường, không làm gì được, chỉ có tư cách chúc phúc.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play