Tôi nói tiếng cảm ơn, trò chuyện một lúc nữa với Nhạn Chi mới cúp máy, Nhạn Chi cái gì cũng đúng, nhưng Nhạn Chi lại không hiểu ra một điều, tôi đến với anh là can tâm tình nguyện, anh lại rất tốt.
Có một người bạn như Nhạn Chi, tôi cũng cảm thấy mình rất may mắn.
Tôi dẹp chuyện của Nhạn Chi qua một bên, trong thành phố rộng lớn sầm uất này, tôi cảm thấy mình thật cô đơn, hy vọng để rồi thất vọng.
Tôi nhìn đường phố im lặng trước mặt khẽ cười, im ắng cũng tốt, ít nhất sẽ không có ai làm tôi phân tâm.
Di động khẽ reo làm tôi giật mình, màn hình hiện lên hai tin nhắn tài khoản của tổng đài, tôi khẽ nhíu mày, nghĩ thật phiền vì thế tiện tay tắt luôn Di động.
Mặt trời ngày càng lên cao, nắng nóng gay gắt hơn, hiện giờ đang là giữa trưa, người trên phố cũng lưa thưa dần, tôi không còn chỗ nào để đi, đành phải đến tiệm cafe của Lục Diêu, tôi ở bên ngoài cũng không sợ Jon đói, anh chắc sẽ cho nó ăn.
Đối với tình yêu của anh, lúc trước tôi trông chờ rất nhiều, nhưng bây giờ thì không dám hy vọng nữa, không hy vọng thì sẽ không tuyệt vọng.
Không hy vọng làm gì có thất vọng.
Giờ này không phải giờ cao điểm, tiệm của Lục Diêu khách không nhiều, lúc tôi đến chỉ có ba bàn khách sáu người.
Tôi vẫn chọn matcha, thêm một ít kem tươi phủ trên bề mặt rồi đi tìm chỗ ngồi, tôi định chọn chỗ cũ, nhưng đáng tiếc, chỗ ngồi thân ái đã có khách, nên tôi đành phải ngồi bàn khác.
Tôi nghĩ, dạo gần đây tôi làm khách quen hơi nhiều đấy, từ khi đính hôn với anh, số lần tôi đến đây còn hơn số lần từ lúc còn là bạn của anh, thật khác biệt.
Tôi không biết khi nào Nhạc Ẩn Ly về, e là tôi phải ngồi đây cho đến tối, lúc sáng vì mải mê mua thức ăn mà tôi vẫn chưa ăn sáng, bây giờ là giữa trưa, trong bụng tôi vẫn không có hạt cơm nào, tôi nhìn ly matcha phủ kem một tí, rồi múc một muỗng, kem ở đây rất ngon, tôi lại là một người hảo ngọt.
Vừa ngon vừa đói, chỉ trong chốc lát phần kem trong ly đã bị tôi ăn sạch.
Kem có vị béo nên bụng tôi được thõa mãn đôi chút, lửng bụng, không cảm giác đói nữa, tôi uống một ngụm matcha xay đá, đầu lưỡi cảm thấy thích thú.
Tôi hiểu rõ, ăn uống như tôi sẽ không tốt cho dạ dày nhưng tôi lại không còn cách nào khác, lúc sáng tôi đã dùng hết tiền để mua thức ăn, trong ví chỉ còn lại ít tiền để đủ mua một ly nước, một tấm thẻ.
Tấm thẻ, tôi sực tỉnh táo, lấy nó ra rồi nhanh chóng cất lại vào ví, tấm thẻ này là anh cho tôi lúc đính hôn, thời gian trước tôi vẫn sử dụng, nhưng mấy ngày nay thì không chạm đến nữa, đây là tiền của anh chứ không phải của tôi, tôi biết mình cũng sắp phải đi, tôi sẽ không là gì của anh nữa, tôi cũng không muốn sử dụng tấm thẻ này.
Tôi nghĩ khi trở về, tôi sẽ trả lại cho anh.
Mặt trời dần dần biến mất, ngoài đường lần lượt hiện lên những chùm đèn đường đứng cô độc trong bóng tối.
Ngồi trong quán đến khi tối đen, sống lưng mỏi ê ẩm, tôi xoa eo, cũng may tôi có giao hảo với chủ quán, ngồi bao lâu cũng không thành vấn đề, chứ nếu là người xa lạ, e là lời nói của nhân viên sẽ khó nghe.
Tôi đinh ninh một lúc rồi rời khỏi quán, chắc có lẽ Nhạc Ẩn Ly đã về rồi, tôi thực không dám về nhà, sợ hãi đủ điều, tôi sợ cô ấy phát hiện, tôi sợ đối mặt với anh, tôi sợ sẽ nhận được lời chia tay từ anh, tôi sợ, tôi rất sợ, những lúc như vậy tôi chỉ muốn chạy trốn.
Tôi muốn giữ mối quan hệ này với anh lâu một chút, kéo dài được ngày nào hay ngày đó, tôi mặc dù mệt mỏi muốn từ bỏ nhưng lại luyến tiếc ấm áp từ anh, luyến tiếc một thứ không thuộc về mình.
Ánh đèn mờ nhạt của đèn đường chiếu xuống tấm vai gầy càng tạo nên một khung cảnh cô đơn, tôi lặng lẽ nhất từng bước cộp cộp xuống đất.
Bước ra đường lớn, tôi giương mắt nhìn một vài chiếc taxi thỉnh thoảng băng ngang qua trước mặt, tôi rất muốn gọi nhưng vì không có tiền nên đành phải cắn răng đi bộ.
Tôi vừa đi vừa cười nhạt, tôi không đẹp lại còn nghèo đến mức rỗng túi, tình cảm lại thiếu thốn, tôi từ nhỏ đã không có ba, tôi hỏi bà, bà nói rằng ông ấy đã mất, ngay cả một tấm hình hay bài vị nào cũng không có.
Một mình mẹ tôi nuôi tôi lớn, hai mẹ con nương tựa vào nhau, tôi còn nhớ lúc tôi lên đại học, vì muốn cho tôi được vào học một ngôi trường có tiếng mà cắn răng bán đi mẫu đất mồ hôi nước mắt của bà, nhưng đáng tiếc là vẫn không đủ, tôi đã phụ sự kì vọng của bà.
Nhớ tới bà, tôi lại muốn trở về, ngày tôi đính hôn với anh bà cũng lên nhưng không khí không được vui vẻ mấy, tôi thấy bà buồn rồi nắm tay chúc phúc cho tôi, trên trán rũ xuống vài cọng tóc màu hoa râm, sống mũi của tôi liền cay xè.
Tôi cố sức đi bộ thêm một quãng, từ phía xa xa thấp thoáng xuất hiện một trạm xe buýt làm tôi vô cùng mừng rỡ, tôi có đăng ký thẻ.
Tôi ngẩn người ngồi chờ xe buýt tới hết nửa tiếng, lại ngồi vô hồn trên xe hết gần bốn mươi phút, chuyển trạm hai lần, đi bộ thêm một quãng nữa mới tới nhà.