Tôi đứng từ trên ban công nhìn xuống phía cổng nhà, phía dưới có 4 người vệ sĩ đứng gác trước cổng, xung quanh đều có người, trong nhà còn có hơn 10 người giúp việc, ai nấy đều như có như không để ý đến nhất cử nhất động của tôi, phải, tôi bị giám sát.
Bọn họ sợ tôi trốn mất, vừa nghĩ thôi tôi đã bật cười, nơi đây, nếu tôi có thể biến thành bọ thì may ra mới thoát được, tôi thoát khỏi đây....không có khả năng.
Tôi đã thử nhiều lần, đến lần thứ 8, kết quả cũng như vậy, lúc nào cũng bị Tiêu Á Tiệp ôm về, anh không bao giờ tức giận, chỉ hỏi tôi có mệt không, anh nhìn lòng bàn chân vì chạy chân trần ma sát vào đá bị rỉ máu của tôi, lông mày anh hơi nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, căn dặn người giúp việc đi lấy dụng cụ y tế rồi quay sang tôi, cười cười dặn dò tôi đi đâu cũng nhớ mang theo giày.
Tôi nhìn biểu hiện như thế của anh thì nuốt nước bọt cũng không trôi, chính anh mới là đầu xỏ gây chuyện nhưng lại tỏ ra chẳng có gì, anh bảo tôi mang giày, thần kinh, leo tường sẽ mang được giày chắc?, chạy trốn còn nhớ tới chuyện mang giày?.
Anh không nói gì nhưng tôi nhìn ra anh đang tức giận, biểu hiện rõ ràng nhất là vào buổi tối, từng động tác của anh đều quá mức mãnh liệt đối với tôi, tôi có phần chịu không nổi, khóe mắt chảy ra một tầng lệ, tôi cam chịu sự trừng phạt trong im lặng này của anh.
Cuối cùng cũng kết thúc, tôi đã không còn sức lực gì nữa, nặng nề đi vào giấc ngủ, trong lúc sắp chìm vào giấc ngủ, hình như tôi nghe anh nói anh yêu tôi, nhưng chỉ có lẽ là hình như, tôi cũng không chắc chắn lắm, chắc là do tôi nghe lầm.
Mọi chuyện cứ như vậy lắng xuống, anh vẫn không nhắc đến chuyện tôi bỏ trốn nhưng ngày hôm sau, khi tôi thức dậy, tôi phát trong nhà thêm một vài người giúp việc mới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT