" tôi có thể thêu dệt nhiều cái kết có hậu cho cuộc đời nhân vật trong truyện của mình, nhưng lại không thể thêu dệt được một cái kết viên mãn nào cho bản thân ".
-------------------------------------------------------------
Tôi từ biệt mọi người, dẫn theo jon đến một thành phố khác sinh sống, tôi vẫn tiếp tục viết kịch bản, mướn một phòng trọ nhỏ tầm 200 đồng trong một góc phố nhỏ.
Mỗi ngày, ngoài ngủ ra thì tôi toàn dành thời gian vùi đầu vào viết kịch bản, có khi tôi viết đến nỗi quên cả thời gian và cái đói, có khi giật mình ngẩng đầu mới biết đã quá muộn, có lúc trời đã tối đen, cũng có lúc ngỡ ngàng bắt gặp ráng chiều chiếu rọi vào đáy mắt.
Tôi như điên như dại vùi bản thân vào công việc, có như vậy tôi mới không còn thời gian rồi suy nghĩ lung tung.
Tôi dừng tay, nhìn bàn phím nhấp nháy đèn rồi nhìn jon đang nằm dưới chân, tôi phì cười, đặt máy tính xuống một bên rồi bế nhóc con đang ngủ ngon lên đùi, jon đã không còn dáng vẻ ốm yếu như lúc trước mà đã trở lại thành một nhóc con có bộ lông mượt mà như trước, nhưng đáng tiếc, nhóc con vẫn chưa trở lại vẻ mập mạp của lúc đầu, làm tôi càng nhìn càng thấy đau lòng.
Nếu anh không muốn nuôi jon thì cũng có thể nói với tôi một lời, tại sao lại vứt nhóc con ra ngoài không thương tiếc như vậy, tôi thật sự rất đau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play