Một ngày mới lại lên, từng tia nắng vàng nhạt xuyên qua từng chiếc lá dâu, tiếng cười nói ríu rít vang vảng bên tai.
Tôi xách một giỏ sọt to băng qua một vườn dâu tây đang chín mọng, gió khẽ đong đưa vành nón, bên tai rộn ràng tiếng nói chuyện cười đùa của lũ trẻ nghe thật vui tai.
Tôi về nhà cũng được một tuần, quên đi tất cả mọi thứ, trước khi đi đã giao nộp bản thảo, cắt hết liên lạc với mọi người, chỉ để cho Nhạn Chi biết, rủ bỏ hết, không bận tâm đến thứ gì làm tôi đau khổ, cố gắng an an ổn ổn, cố vờ thảnh thơi mà sống.
Tôi không biết ở nơi ấy anh sống với người anh yêu có tốt hay không, thấy tôi biến mất có đi tìm hay là vẫn đặt ra vài câu nghi vấn rồi nhanh chóng bỏ qua.
Tôi nhìn một màu đỏ trải dài ra tít ngoài kia rồi thở dài, tôi không nên hy vọng anh sẽ tìm tôi, vì tôi biết chuyện đó sẽ không có khả năng.
Tôi chắc chắn rằng anh không biết ở một nơi xa có một người lặng lẽ dõi theo bước chân anh, có người đến tối không tự chủ được bản thân, ôm cô đơn rồi lệ nhòa đáy mắt.
Với tôi như thế chẳng sao cả, tôi vẫn điềm nhiên như vậy, bình tĩnh đến lạ thường, vì đơn giản, tôi cũng làm như thế trong suốt bảy năm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT