"Lục ca, anh có ý với cô ấy à?"

"Cậu đoán xem cô ấy đang làm gì?"

Lục Cần Vũ không trả lời mà lại hỏi Ngụy Nham một câu. Ngụy Nham chăm chú quan sát Lâu Vân Lạc, từ biểu cảm đến hành động, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.

"Cô ấy đang phá mã một thứ gì đó."

"Cậu cũng nghĩ vậy à."

Lục Cần Vũ cuối cùng cũng liếc nhìn anh ta một cái. Anh tin vào phán đoán của mình, nhưng theo những gì anh biết, Lâu Vân Khởi là một tiểu thư nhà giàu đơn thuần, chỉ học những môn nghệ thuật như cắm hoa, piano.

Thậm chí còn bỏ học để kết hôn, một người phụ nữ yếu đuối như vậy sao có thể bình tĩnh ngồi phá mã? Hơn nữa, thao tác trông rất thành thạo, không phải là thứ có thể luyện được trong một hai năm.

Lúc này, nội tâm của Lâu Vân Lạc không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Vốn dĩ phá một mật khẩu chỉ là chuyện trong phút chốc, nhưng cuốn nhật ký này lại được mã hóa bằng một phần mềm đặc biệt. Hơn nữa, mức độ bảo mật của phần mềm cực cao, không biết là ai đã thiết kế ra nó. Sau nửa ngày trời vật lộn, cuối cùng cô cũng mở khóa được vài trang.

* "Hôm nay là lần đầu tiên mình và anh ấy gặp nhau. Anh ấy rất cao, cũng rất đẹp trai, đối xử với mọi người lịch sự, gia cảnh cũng tương xứng. Mẹ chắc sẽ không phản đối đâu, anh ấy đúng là hoàng tử trong mộng của mình." *

* "Hôm nay lúc đến đón, anh ấy đã tặng mình một bó hoa hồng, vui quá, đây là lần đầu tiên mình được nhận hoa. Dù anh ấy không nói gì, chỉ đưa hoa cho mình, mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc." *

* "Về trường muộn, cổng đã đóng, không thể vào trong được nữa. Phải ở lại bên ngoài, mình rất sợ. Bọn mình chưa hiểu rõ về nhau lắm, liệu anh ấy có làm gì mình không. Nhưng anh ấy đã rất lịch sự khi đặt hai phòng riêng, còn bảo mình đừng sợ vì anh ấy ở ngay phòng bên cạnh. Khoảnh khắc đó, mình nghĩ anh ấy chắc chắn là một người đàn ông đứng đắn, nếu lấy anh ấy, chắc sẽ không phải lo chuyện anh ấy ngoại tình." *

* "Anh ấy đã cầu hôn mình. Dù không có màn quỳ gối như trong phim, mình vẫn rất cảm động. Anh ấy chắc hẳn là người nghiêm túc và có trách nhiệm trong tình cảm, nếu không đã chẳng cầu hôn mình chỉ sau một tuần quen biết." *

* "Sau một ngày do dự, mình đã đồng ý. Tuần này, anh ấy đã đưa mình đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc, mình rất vui." *

* "Mình gọi điện cho mẹ kể chuyện này, mẹ không đồng ý, mình buồn lắm. Dù bây giờ còn trẻ, nhưng gặp được một người như vậy không dễ dàng, chẳng phải nên nắm chặt lấy sao? Mình đã cãi nhau với mẹ, bỏ học, theo anh ấy về nước A kết hôn." *

Lâu Vân Lạc nhíu mày đọc xong mấy trang nhật ký. Xem ra, chị cô đã kết hôn vì tình yêu. Chính Quý Tử Khê đã chủ động theo đuổi chị, nhưng có chuyện gì đã xảy ra ở giữa khiến mọi chuyện ra nông nỗi này?

"Chị à, mắt của chị đúng là có vấn đề rồi."

Vô tình, Lâu Vân Lạc đã nói thành tiếng. Giọng rất nhỏ, dù có người đi ngang qua cũng không nghe rõ, nhưng Lục Cần Vũ, người vẫn luôn chăm chú nhìn cô, lại biết đọc khẩu hình.

"Chị gái?"

Ngụy Nham nhìn Lục Cần Vũ, thấy cô gái kia đã thanh toán rồi mà anh vẫn ngồi ì ra đó, trong lòng sốt ruột không yên.

"Lục ca, nếu anh thực sự thích thì đi theo đi! Đừng để người ta đi rồi mới hối hận."

"Thích?"

"Còn giả vờ gì nữa! Mắt anh sắp dính vào người ta rồi kìa, không phải thích thì là gì."

"Thích."

Lục Cần Vũ lẩm nhẩm hai từ này, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Lâu Vân Lạc từ đầu đến cuối chỉ mải nghĩ đến cuốn nhật ký, hoàn toàn không nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm từ tầng hai. Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm, bèn thu dọn đồ đạc rồi đi về phía nhà cũ.

"Anh mau đuổi theo đi! Người ta đi rồi kìa."

"Không vội, thứ tôi đã nhắm trúng chưa bao giờ chạy thoát."

Nói xong, anh đứng dậy rời đi, Ngụy Nham vội vàng đuổi theo.

"Lục ca, đợi em với!"

Khi Lâu Vân Lạc đến nhà cũ, cô nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ từ bên trong. Chắc là Quý Thần Tinh, cô vội vàng chạy vào xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play