"Được rồi được rồi, xong rồi, em mau ngủ đi!"
Lục thiếu tướng không nỡ nhìn dáng vẻ uất ức của cô, cũng không đành lòng trách mắng thêm, bèn cất hộp thuốc đi, thúc giục cô mau đi ngủ.
"Ồ."
Lâu Vân Lạc thu chân lại, chăm chú nhìn miếng gạc băng bó trên đó, hoàn toàn không để ý người đàn ông nào đó không đặt hộp thuốc về chỗ cũ mà mang nó vào phòng tắm.
Lục Cần Vũ đóng cửa phòng tắm, cởi áo khoác ra, bắt đầu xử lý vết thương cho mình. Vừa rồi anh tắm vội, miếng băng đã sớm bị anh gỡ ra. Nhìn lớp vảy màu đỏ sẫm trên vết thương, anh thầm thấy may mắn, may mà nó không nứt ra, nếu không thì thật khó xử lý.
Lâu Vân Lạc đi bộ cả ngày cũng đã mệt, dần dần thiếp đi trên giường, ngay cả chăn cũng không đắp.
Lục Cần Vũ xử lý xong vết thương, giấu hộp thuốc sau lưng, ló đầu ra nhìn, thấy cô vợ nhỏ đã ngủ say, anh mới yên tâm bước ra, đặt hộp thuốc về chỗ cũ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play