Cục trưởng Mâu đưa hộp gỗ trên bàn cho Lâu Vân Lạc, sau đó cười hì hì quan sát biểu cảm của cô, khi chắc chắn rằng đối phương không có phản ứng gì với cái họ mà mình vừa lỡ miệng nói ra, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâu Vân Lạc híp mắt, thầm ghi nhớ họ Tịch này trong lòng. Cô tin rằng có được manh mối này, Lục Cần Vũ sẽ dễ dàng tóm được kẻ này hơn. Cô không quên kẻ này đã trợ Trụ vi ngược ra sao, không xử lý gã, cô thấy trong lòng không cam.
"Ha ha, vậy có thể làm Cục trưởng Mâu thất vọng rồi, Vân Khởi chỉ là một cô gái nhỏ, không phải lãnh đạo gì cả."
Cô cười, nhận lấy hộp gỗ từ tay Cục trưởng Mâu, mở ra xem thử. Bên trong quả thật là một viên đá quý hình mặt trăng màu xanh lam sẫm, trông như màu trời đêm, rất hợp với sợi dây chuyền kia.
"Ha ha, cô nói đùa rồi."
Cục trưởng Mâu cười khổ hai tiếng. Không phải lãnh đạo mà còn đáng sợ hơn cả lãnh đạo. Đối với lãnh đạo, ông ta còn có thể đóng cửa lại lầm bầm vài câu, chứ với vị này, ông ta đến ý nghĩ đó cũng không dám có. Hỏi tại sao ư?
Ông ta với vị Lâu tiểu thư này có lẽ là bát tự không hợp, trời sinh xung khắc, cứ dính vào chuyện của cô là ông ta lại bắt đầu gặp xui xẻo. Ông ta nào dám nhắc tới vị bà cô này nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT