Lâu Vân Lạc nhìn thẳng vào An lão gia đang tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt đối diện, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Ông ta không nghĩ rằng cô sẽ vì ông ta lớn tuổi mà mềm lòng, rồi thả An Minh Tuệ ra mà cũng không tống ông ta vào tù đấy chứ? Làm gì có chuyện tốt như vậy?
"Sớm đã nghe danh An gia chủ vô cùng cưng chiều con gái, hôm nay tôi cũng được mở mang tầm mắt. Nhưng đồn cảnh sát đâu phải do nhà tôi mở, pháp luật cũng không phải được đặt ra riêng cho tôi, ông làm vậy không phải là cố tình làm khó tôi sao?"
Lúc nói những lời này, mặt cô đang cười, nhưng nụ cười không hề ánh lên trong mắt. Lão già họ An này đúng là tính toán như thần.
Đáng tiếc, cô sẽ không để ông ta được như ý. Chưa nói đến việc thả An Minh Tuệ ra sẽ là một mối họa ngầm cho cả cô và Quý Thần Tinh, chỉ riêng những việc An Minh Tuệ đã làm ngày hôm qua, cô cũng sẽ không tha cho người phụ nữ này.
"Vân Lạc, cháu. . ."
An lão gia mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô, nhất thời bị chặn họng không nói nên lời. Nổi giận ư? Những lời cô nói chẳng có chỗ nào sai cả, huống hồ ông còn đang phải cầu xin cô. Nhưng không nổi giận, trong lòng ông lại nghẹn uất, một hơi thở tắc nghẽn không lên không xuống được, tức đến run cả người.
Không chỉ An lão gia kinh ngạc, mà cả An Minh Đình đang ngồi bên cạnh cũng vô cùng ngỡ ngàng. Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với Vân Lạc, nhưng anh biết cô là một người phụ nữ dịu dàng, không tranh không đoạt, luôn mang phong thái của một thi nhân. Một người như vậy tuyệt đối không thể nói ra những lời vừa khéo léo vừa đầy gai góc như thế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT