"Ba biết rồi, chúng ta sẽ đến ngay. Con giữ Vân Lạc lại, nó đã cứu Tử Khê, chúng ta phải cảm ơn nó cho thật tốt."
An lão gia nói xong liền cúp máy. Nhìn ba người con trai đang đứng bên cạnh, ông lập tức đứng dậy, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.
"Các con cũng nghe rồi đấy, con bé Vân Lạc đang ở ngay cửa phòng cấp cứu. Chúng ta mau qua đó cầu xin nó, chỉ cần nó đồng ý không truy cứu nữa, Minh Tuệ chắc chắn sẽ không sao."
An lão gia vừa nói vừa sải bước ra cửa, dáng đi có phần vội vã, suýt nữa thì chân trái vấp chân phải mà ngã.
"Vâng, thưa ba."
Nhìn bóng lưng An lão gia rời đi, An Minh Phong nhíu chặt mày. Nghe cha mở miệng ngậm miệng đều là Minh Tuệ, lòng anh vô cùng khó chịu. Ai cũng là con của ông, tại sao ông chỉ nhìn thấy đứa em gái chẳng ra gì kia?
Bây giờ An gia đến thân mình còn lo chưa xong, lại còn định đi cứu cô ta. Cứu thế nào? Dùng cả An gia để đổi ư? Tại sao cha không thể nghĩ cho họ nhiều hơn một chút?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT