"Ít nhất là vui vẻ hơn nhiều so với lúc ở nhà họ Quý, nó không còn phải lo bị người ta vu oan, đánh đập, mắng chửi hay bỏ đói nữa."
Ánh mắt Lâu Vân Lạc dần trở nên lạnh như băng. Khi biết Quý Tử Khê chỉ vì một câu nói của Hàn Hi Hi mà đánh chửi một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi, trong lòng cô dâng lên một nỗi bi thương khó tả. Chị gái vậy mà lại yêu một tên cầm thú không bằng súc sinh, thật không đáng chút nào.
"Tôi. . . xin lỗi."
Quý Tử Khê dần cúi đầu, ánh lệ lóe lên trong mắt. Anh ta không cố ý, anh ta chỉ là, chỉ là. . . Hừ, chỉ là gì chứ? Chỉ vì ghét mẹ của Tiểu Tinh, nên cũng không ưa gì thằng bé. Chỉ vì không thích sự tin tưởng vô điều kiện của cô dành cho Tiểu Tinh, nên trút giận lên nó. Anh ta không phải một người cha tốt, cũng chẳng phải một người chồng tốt.
"Được rồi, thưa anh Quý, hôm nay tôi đến đây không phải để nghe anh xin lỗi. Người mà anh muốn xin lỗi không có ở đây, chúng ta nên vào thẳng chuyện chính đi!"
Lâu Vân Lạc hít một hơi thật sâu, đè nén sự mất kiên nhẫn trong lòng. Vẻ mặt sám hối của người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, ngược lại cô thấy bộ dạng căm ghét của anh ta trước kia còn thuận mắt hơn một chút.
"Tôi nghe nói hôm qua mẹ tôi đã ra tay làm người bị thương, anh không sao chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT