Lục Cần Vũ thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình thì mặt liền đen lại. Gã Quý Tử Khê này đúng là chưa hết tơ tưởng, một đống chuyện rắc rối của bản thân còn chưa giải quyết xong đã dám nhắn tin cho Lạc Nhi của anh, đúng là muốn ăn đòn!
Anh mở khóa màn hình, vốn định xóa thẳng tin nhắn đi để Lạc Nhi khỏi phiền lòng, nhưng ngón tay đang định nhấn nút xác nhận lại dừng lại. Dù sao đây cũng là tin nhắn của Lạc Nhi, cô có quyền được biết. Nếu giữa họ ngay cả chút tin tưởng này cũng không có, thì không thể nào đi cùng nhau lâu dài được.
"Thôi vậy, tha cho mày một lần!"
Anh nhấn nút thoát, mang điện thoại ra góc phòng sạc pin. Tuy anh biết Lạc Nhi sáng tỉnh dậy là có thói quen quờ tay sang bên cạnh tìm điện thoại, nhưng anh nghe mẹ nói làm vậy bức xạ lớn, không tốt cho sức khỏe.
Làm xong việc này, anh cầm lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm.
Bên kia, Quý Tử Khê sau khi gửi tin nhắn cho Lâu Vân Lạc vẫn ngồi bên điện thoại chờ hồi âm. Đáng tiếc, đã gần một tiếng trôi qua mà điện thoại vẫn không có chút động tĩnh.
Anh ngửa cổ uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, một giọt nước mắt lăn dài trên má, khóe miệng nở một nụ cười khổ. Hóa ra, mùi vị của sự chờ đợi là thế này. Trước đây, khi cô nhắn tin cho anh, có phải cũng đã từ hy vọng chờ đến thất vọng, cho đến khi sự thất vọng tích tụ đủ nhiều, cô đã không còn muốn yêu anh nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT