"Bố."
Viên Vịnh Liên được Tần Dung Dung đỡ xuống. Bà ta vốn có rất nhiều điều muốn nói, muốn nhận lỗi với lão gia tử, muốn xin lỗi Lâu Vân Lạc, muốn cầu xin Tần Triều tha thứ. . . Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của mọi người, những lời đó như gai mắc trong cổ họng, không tài nào nói ra được, chỉ có thể khô khốc gọi một tiếng Tần lão gia tử.
"Hừ! Cô còn biết tôi là bố cô à? Tôi còn tưởng cô sớm đã quên mình là người nhà họ Tần rồi, gia quy của Tần gia này không phải để dành cho cô đâu!"
Tần lão gia tử không hề vì bộ dạng sợ hãi của bà ta mà mềm lòng. Ông ghét cái vẻ làm sai mà không biết nhận lỗi sửa sai của bà ta. Người khác đâu có nợ nần gì bà ta, tại sao chỉ vì bà ta giả bộ đáng thương mà phải tha thứ?
"Bố, con không có, con. . ."
Cả người Viên Vịnh Liên run lên, mặt trắng bệch. Lão gia tử nói vậy là muốn đuổi bà ta ra khỏi Tần gia sao?
"Cô cái gì mà cô! Có phải tôi đã nói Tần gia không cho phép nội đấu rồi không? Cô đưa An Minh Tuệ đến với ý đồ gì thì tự cô rõ nhất, Tần gia này không chứa chấp loại đàn bà độc ác như cô!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT