Lâu Vân Lạc thật sự không có hứng thú đối phó với loại não tàn này. Đã lớn từng này rồi mà vẫn thích đi mách lẻo như trẻ con, cô ta nghĩ ai cũng phải nhường nhịn cô ta sao? Bệnh công chúa nặng thật rồi, phải chữa trị thôi.

"Tần tiểu thư, chuyện của tôi và Quý Tử Khê không cần cô quản. Nếu cô thật sự muốn chúng tôi ly hôn, xin mời cô đi tìm anh ấy. Chỉ cần anh ấy ký tên, chúng tôi sẽ làm thủ tục ngay lập tức."

"Cô kiêu ngạo cái gì, cô nghĩ cô cưới được anh Quý là xong à? Cô sắp trở thành một người vợ bị bỏ rơi rồi, nói trắng ra cô chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ."

Tần Dung Dung kích động đứng dậy, vẻ mặt vênh váo.

"Ha ha, Tần tiểu thư có thời gian đến gây sự với một người vợ bị bỏ rơi như tôi, sao không đi tìm Hàn tiểu thư ấy. Tôi không tin cô không biết Quý Tử Khê muốn ly hôn với tôi là vì đứa con trong bụng Hàn Hi Hi đâu."

Lâu Vân Lạc cười nhạt. Cô thích nhất là xem chó cắn chó. Loại phụ nữ này tuy không cần cô phải tốn công suy nghĩ, nhưng gây sự lên cũng rất phiền phức, chi bằng đẩy cho Hàn Hi Hi.

Hàn Hi Hi đang có thai, cô không thể làm gì cô ta, để người phụ nữ này đến gây thêm phiền phức cho cô ta cũng tốt, coi như là đòi chút lãi.

"Cái gì! Con nhỏ Hàn Hi Hi đó về rồi à? Nó còn có thai nữa?"

"Ừ hừ, anh Quý của cô đang ở bệnh viện thành phố chăm sóc cô ta đấy."

Lâu Vân Lạc gật đầu, tiện thể cho cô ta biết địa chỉ luôn, xem cô chu đáo chưa, cô ta khỏi cần phải đi điều tra.

Tần Dung Dung nghe tin này, vội vàng chạy ra ngoài, chắc là nóng lòng muốn đi xử lý người phụ nữ kia.

Quý Phúc bưng cà phê ra, thấy Tần tiểu thư đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.

"Thưa phu nhân."

"Ừ, bưng về đi. Tần tiểu thư đến tìm Tử Khê, anh ấy không có ở đây nên cô ấy đi rồi."

"Vâng."

Lâu Vân Lạc lên lầu. Sau một hồi vật lộn, cô không còn chút buồn ngủ nào. Nếu không ngủ được thì tìm việc gì đó làm, ví dụ như làm thế nào để hạ bệ Quý thị.

Cô lấy máy tính của mình ra, đăng nhập tài khoản. Bây giờ cô cần điều tra tình hình kinh doanh của Quý thị để sớm lên kế hoạch, nhưng việc thực hiện chắc phải sau khi ly hôn. Dù sao nếu chưa ly hôn, Quý thị gặp chuyện sẽ liên lụy đến Lâu thị.

Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím. Không lâu sau, một đống tài liệu hiện ra trên màn hình. Từ khi Quý thị thành lập đến nay, tất cả các hợp đồng lưu trên máy tính đều bị cô lấy ra.

Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

Lâu Vân Lạc dành cả buổi chiều để tiêu hóa những thông tin này và nghĩ ra phương án đối phó.

Trong khi đó, lúc Quý Tử Khê đến bệnh viện, Hàn Hi Hi đang tự gọt táo cho mình. Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô ta cố tình làm mình bị đứt tay để máu chảy ra.

Quý Tử Khê vừa vào cửa đã thấy tay Hàn Hi Hi đang chảy máu, vội vàng lấy giấy lau cho cô ta rồi bấm chuông gọi bác sĩ.

"Sao lại không cẩn thận thế? Có đau không? Người chăm sóc đâu rồi, tôi cho cô ta nhiều tiền như vậy không phải để cô ta đến đây chơi."

"Khê, em không sao, người chăm sóc, người chăm sóc. . ."

Thấy bộ dạng lảng tránh của cô ta, Quý Tử Khê sinh lòng nghi ngờ.

"Sao thế? Người chăm sóc đâu?"

"Em, em không thuê người chăm sóc. Hu hu hu. . . số tiền anh cho em lần trước em mua quần áo cho con hết rồi. Ba mẹ anh đuổi em đi, em không còn tiền nữa."

Hàn Hi Hi vừa nói vừa nức nở, Quý Tử Khê vừa áy náy vừa đau lòng, ôm cô ta vào lòng dỗ dành.

"Ngốc thật, sao không nói với anh? Là anh có lỗi với em, đã nói sẽ ly hôn với cô ta mà đến giờ vẫn chưa xong."

"Khê, anh sẽ mãi mãi tốt với em chứ? Em sợ một ngày nào đó anh sẽ không cần em nữa, lúc đó em và con biết làm sao? Ba mẹ anh phản đối như vậy, em sợ lắm. . ."

Quý Tử Khê ôm chặt cô ta, cảm nhận được cô ta đang run rẩy trong lòng mình, trong lòng dâng lên một nỗi hối hận. Sao anh có thể bỏ rơi cô ta để đi thương xót Lâu Vân Khởi chứ?

Cô ta đã hy sinh cho anh nhiều như vậy, cam tâm tình nguyện mang tiếng là kẻ thứ ba. Cô ta yếu đuối như vậy, lẽ nào anh thật sự định nuôi cô ta ở bên ngoài sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play