Lâu Vân Lạc vẫn giữ nụ cười đúng mực trên môi, nhưng trong lòng thì đang đảo mắt xem thường. Lão cáo già, khen thì cứ khen cô, việc gì phải lôi Lục thiếu tướng vào, làm như không có anh ta thì cô không tỏa sáng được vậy.
Lý Viễn Quốc thấy đối phương không hề tỏ ra vui mừng hay phấn khích trước lời khen của mình, trong lòng càng thêm hài lòng về cô. Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, ông ta nhìn người đã sớm không còn nhìn bề ngoài. Người phụ nữ này có thể được ông cụ ưu ái, tự nhiên là có bản lĩnh của riêng mình.
"Cũng muộn rồi, tôi xin phép đi trước, sang năm gặp lại nhé, Tần tổng, Lục thiếu tướng, Lục thiếu phu nhân."
Lý Viễn Quốc mỉm cười cáo từ, cuối cùng nhìn Lâu Vân Lạc với ánh mắt đầy ẩn ý, người sau cũng mỉm cười gật đầu với ông ta.
"Chú Lý đi thong thả ạ."
"Vị này là cậu Tần, bên cạnh là con trai cậu ấy, Tần Tư Lân. Tư Lân nhỏ hơn Cần Vũ, coi như là em họ."
Mẹ Lục tiếp tục chỉ vào hai cha con có tướng mạo khá giống nhau và nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT