Lâu Vân Lạc lắc đầu, tủm tỉm cười nhìn cô ta với vẻ mặt "tôi rất rộng lượng", rồi bưng bát đến ngồi vào chỗ trống cạnh Lục Tam phu nhân.
"Vân Lạc à, đến đây ngồi này. Phượng hoàng chân chính như chúng ta không thể so đo với mấy con gà đất được. Lũ gà đất đó cả ngày chỉ mơ trèo cao, cũng không tự soi lại mình xem, nặng như thế thì bay lên làm sao nổi."
Lục Tam phu nhân vui vẻ gọi Lâu Vân Lạc, đoạn quay sang nhìn cô gái kia với vẻ khinh bỉ. Chuyện vừa xảy ra bà ta đã thấy rõ mồn một, sở dĩ không lên tiếng là muốn xem thái độ của Cần Vũ ra sao. Giờ đã rõ, miệng lưỡi bà ta tự nhiên không nể nang gì.
Bà ta ghét nhất là loại người muốn làm tiểu tam, cả ngày ăn no rửng mỡ chỉ nghĩ đến chuyện cướp chồng người khác, cũng không nghĩ xem ngưỡng cửa Lục gia có thấp đến thế không?
"Đúng vậy, vừa rồi chủ mẫu chúng ta ngồi đó rõ ràng chưa hề mở miệng, toàn là cô ta tự biên tự diễn, sau đó tự dưng khóc lóc như thể mình tủi thân lắm."
"Mà người này là ai vậy? Không phải người nhà họ Lục chúng ta đâu nhỉ!"
"Chắc chắn không phải! Lục gia chúng ta làm gì có loại người này. Hơn nữa tôi chưa từng thấy cô ta, không biết là tiện nhân từ đâu chui ra, tuổi còn trẻ mà không học điều hay, chỉ muốn gả vào nhà giàu để một bước lên trời."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT