Lục Cần Vũ theo cha Lục vào thư phòng. Cha Lục ngồi vào chiếc ghế làm việc quen thuộc, sắc mặt âm trầm, khí thế của một người lính già vẫn còn đó, đè nén khiến người khác không ngẩng đầu lên nổi.
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Lục Cần Vũ đứng trước bàn, áp lực đó dường như không hề tồn tại đối với anh. Anh thản nhiên nhìn cha mình.
"Chuyện gì là chuyện gì? Không phải ba bảo con tối nay phải đưa người về sao! Đây chẳng phải là con đang làm theo yêu cầu của ba."
"Mày đừng có giả ngây giả dại với tao. Lão già này mắt chưa có mờ, đó rõ ràng là vợ của thằng nhóc nhà họ Quý."
"Ồ, bị ba nhận ra rồi à. Con còn tưởng ngoài mẹ ra ba chẳng quan tâm đến chuyện gì khác chứ! Chậc chậc, nếu để mẹ biết ba còn để ý đến các cô gái trẻ, ha ha. . ."
"Mày bớt lèm bèm đi. Mày có biết mày đang làm gì không? Cô ta là người đã có chồng, mày đang tự hủy hoại chính mình đấy."
Lục Cần Vũ nghiêm mặt. Anh vốn có thể nói thẳng cô không phải là Lâu Vân Khởi, như vậy cha mẹ anh sẽ không phản đối. Nhưng điều đó có thể sẽ làm tổn thương cô, nên cuối cùng anh không nói gì cả.
Thế nhưng trong mắt cha Lục, im lặng chính là ngầm thừa nhận. Anh qua lại với một phụ nữ đã có chồng, vì cô ta mà ngay cả tiền đồ của mình cũng không cần.
"Đồ khốn! Mày muốn chọc tao tức chết mà, lại làm ra cái chuyện này. . ."
Lục Cần Vũ thản nhiên đứng yên mặc cho ông mắng. Đừng nói là cô hoàn toàn thuộc về anh, cho dù cô đã kết hôn, anh cũng sẽ tìm cách để họ ly hôn. Những thứ anh thích không nhiều, một khi đã nhắm trúng thì nhất định phải có được.
"Ba, dù ba nói gì đi nữa, cô ấy đã là người của con, con nhất định sẽ cưới cô ấy."
Tư lệnh Lục cầm chén trà trên bàn ném về phía anh, rồi vớ lấy cây roi mây trên giá mà quất tới tấp lên người anh.
"Thằng ranh con, hôm nay tao phải đánh chết mày, cho mày chừa cái thói làm chuyện khốn nạn. . ."
Roi mây quất vào người rất đau, nhưng anh không hề né tránh, cứ đứng yên chịu đòn. Tư lệnh Lục đánh mệt rồi, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhìn đứa con trai đứng thẳng tắp trước mặt, ông im lặng.
"Ba, cô ấy có thai rồi, là con của con."
Lục Cần Vũ thấy cha im lặng, rõ ràng là không đồng ý, anh bèn tung thêm một liều thuốc mạnh. Với sự hiểu biết về cha mình, anh biết một khi anh đã làm ra chuyện đó, lại còn có con, thì nhất định phải chịu trách nhiệm.
Nhưng cô bây giờ vẫn chưa ly hôn, anh làm vậy là vi phạm kỷ luật quân đội, nên cha anh mới tức giận như vậy. Quả nhiên, vừa nghe câu này, cha anh liền trừng mắt nhìn anh, hận không thể đứng dậy đánh thêm một trận nữa.
Hồi lâu sau, nhìn đứa con trai cố chấp, thật giống mình của ngày xưa. Ông buông cây roi mây trong tay xuống, cất tiếng hỏi.
"Mày nghiêm túc đấy chứ?"
"Con xin lấy quân hồn của mình ra thề."
Một lúc lâu sau, ông thở dài. Lẽ nào ông không nhận ra con trai mình đã thực sự rung động, chứ không phải đơn thuần là ngủ với người ta rồi phải chịu trách nhiệm.
Nhìn đứa con trai trước mắt, ông như quay trở lại hơn hai mươi năm trước, khi đó ông cũng vì mẹ nó mà bị cha đánh cho một trận. Từ đầu đến cuối, ông không hé răng nửa lời, âm thầm phản kháng sự sắp đặt của cha.
"Nếu cô ấy đã có thai, thì bảo cô ấy mau chóng ly hôn đi! Chuyện này mà đồn ra quân đội thì không hay ho gì đâu."
"Vâng, thưa ba."
Lục Cần Vũ chào cha theo kiểu quân đội rồi từ từ đi xuống lầu.
Tư lệnh Lục đúng là gừng càng già càng cay, ra tay thật độc.
Nhìn người đang ngồi dưới lầu, anh cảm thấy trên người mình dường như không còn đau nữa.
Lâu Vân Lạc nhìn Lục Cần Vũ đi lại có phần không bình thường, cô nhíu mày, bị ăn đòn rồi sao?
Người đàn ông đó từ từ tiến về phía cô, mỗi bước chân như đang giẫm lên trái tim cô.
"Anh, không sao chứ?"
Lục Cần Vũ đưa tay ôm lấy cô. Cô giãy giụa, vô tình chạm phải vết thương của anh khiến anh khẽ rên lên một tiếng. Cô cứng người, không dám cử động, không biết anh bị thương ở đâu, cứ thế để anh ôm.
"Lục Cần Vũ, anh đang đùa với lửa đấy!"
"Ừ, anh biết, bị thiêu chết anh cũng cam lòng."
"Có đáng không?"
Vì một người phụ nữ tay đầy máu ư?
Vì một người phụ nữ chỉ biết giết người, giở thủ đoạn ư?
Vì một người phụ nữ không có trái tim, chỉ biết lợi dụng ư?
"Sau này đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy nữa."