Lúc Tần Tử Lộ nói câu này, mặt đỏ bừng. Ở đầu dây bên kia, mẹ Lục vừa nghe xong liền phấn khích cúp máy đi tìm chồng mình.
"Ông xã, con trai mình hình như có bạn gái rồi."
Cha Lục đang xử lý công vụ ngẩng đầu lên nhìn bà vợ vui vẻ của mình.
"Cô gái nhà nào thế?"
"Vẫn chưa biết nữa, Tiểu Lộ nói nó thấy người ta rồi, rất xinh đẹp và thông minh, chỉ là tuổi hơi nhỏ. Nó còn nói con trai mình đã dụ dỗ con gái nhà người ta lên giường rồi."
Ánh mắt cha Lục trở nên sắc lạnh, ông ném sấp tài liệu trong tay xuống bàn, giận đùng đùng.
"Hồ đồ! Thằng ranh con đó đâu rồi? Bắt nó cút về đây cho tôi."
Khuôn mặt vốn đang vui vẻ của mẹ Lục lập tức tối sầm lại, nước mắt ấm ức chực trào, bà nhìn chồng với vẻ mặt đầy lên án.
"Anh mắng em!"
Cha Lục nhận ra mình phản ứng thái quá làm vợ sợ, vội vàng đứng dậy ôm bà vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Vợ ơi anh sai rồi, chẳng phải tại anh sốt ruột quá sao! Không phải mắng em đâu, anh sai rồi."
Mẹ Lục len lén liếc nhìn cha Lục đang dỗ mình, trong lòng thì cười thầm nhưng ngoài mặt không hề biểu lộ.
"Em không quan tâm, con trai chỉ cần không dắt một thằng con trai về là được. Nó khó khăn lắm mới để ý một cô gái, chúng ta không thể dọa người ta chạy mất được."
Lục tư lệnh chinh chiến cả đời sao có thể không nhìn ra mánh khóe nhỏ của vợ mình, chẳng qua là một người nguyện đánh một người nguyện chịu mà thôi.
"Phải phải phải, chẳng phải anh sợ nó làm bậy sao! Đàn ông nhà họ Lục chúng ta đầu đội trời chân đạp đất, nó đã ngủ với con gái nhà người ta thì phải có trách nhiệm. Lỡ như chưa cưới đã có bầu thì cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì."
Mẹ Lục sững người, bà đúng là không nghĩ xa đến thế, chỉ là nghe tin con trai có bạn gái thì vui mừng quá thôi.
"Đúng đúng đúng, gọi cho nó đi, bảo nó đưa con bé về ra mắt, chọn ngày rồi nhanh chóng tổ chức đám cưới, lỡ như cô bé kia. . . bụng mang dạ chửa thì không hay lắm."
Nói là làm, lúc Lục Cần Vũ nhận được điện thoại của mẹ vẫn còn rất ngạc nhiên, sao hai ông bà tự nhiên lại nhớ đến mình.
"Con trai, nghe nói con có bạn gái rồi à?"
Lục Cần Vũ sững sờ, rồi lập tức nghĩ đến Tần Tử Lộ, nhanh vậy mà đã mách mẹ rồi sao?
"Vâng."
" 'Vâng' cái gì mà 'vâng', con nói thật cho mẹ biết, có phải con đã. . . ngủ với con gái nhà người ta rồi không?"
"Vâng."
Lần này đến lượt mẹ Lục ngây người, không ngờ Tiểu Lộ nói thật.
"Con với cái, còn không mau đưa con bé về ra mắt rồi chuẩn bị hôn lễ đi."
"Mẹ, không vội đâu, cô ấy. . ."
Còn chưa đồng ý mà.
Cha Lục ở bên cạnh vừa nghe con trai nói không vội liền lập tức giật lấy điện thoại.
"Mày cái thằng ranh con này, còn không mau đưa người ta về, làm ra cái chuyện cầm thú như thế, mày định không chịu trách nhiệm phải không, tin ông đánh gãy chân mày không. Đồ khốn kiếp, tức chết tao rồi, tối nay phải đưa con bé về đây cho tao, tút tút tút. . ."
Không đợi Lục Cần Vũ trả lời, cha Lục đã cúp máy. Anh xoa xoa huyệt thái dương, làm sao để lừa cô về nhà đây?
Lâu Vân Lạc lúc này đang lái xe hóng gió, so với việc về nhà họ Quý, cô thích ở bên ngoài hơn. Phong cảnh ven đường rất đẹp, từng tốp người đi bên nhau nói cười vui vẻ, khiến tâm trạng cô cũng tốt lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có của cô. Cúi xuống nhìn, là một dãy số lạ.
"Alô?"
"Cô Lâu."
"Thiếu tướng Lục, anh đúng là âm hồn không tan."
"Không giấu gì cô, tối nay có một bữa tiệc, tôi muốn mời cô Lâu giúp một việc nhỏ."
Lâu Vân Lạc đỗ xe vào lề đường, chuyên tâm nghe điện thoại.
"Thiếu tướng Lục, e là anh quên rồi, tôi là Quý phu nhân."
"Yên tâm, chỉ là một buổi tụ tập nhỏ, sẽ không có nhiều người đâu."
"Ồ? Nếu tôi từ chối thì sao?"
Giọng điệu bên kia không hề thay đổi, như thể chắc chắn cô sẽ đồng ý.
"Cô Lâu sẽ không từ chối đâu, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, ha ha. . ."
Lâu Vân Lạc im lặng, vừa rồi cô quả thật cảm thấy đây là một cơ hội tốt để ra tay, nhưng không ngờ mình còn chưa hành động đã bị người ta nhìn thấu.
"Thiếu tướng Lục, nếu anh đã nói thẳng ra như vậy, tôi cần gì phải tự tìm đường chết."
"Cô Lâu, Quý Thần Tinh không thể trốn mãi được, nó còn phải đi học. Tôi có thể giúp cô."