Người lính trẻ hoàn hồn nhìn về phía Lục Cần Vũ, cơ thể bất giác run lên. Rõ ràng đang là mùa đông mà cậu ta lại thấy toàn thân toát mồ hôi. Chỉ một ánh mắt của Lục thiếu tướng đã đáng sợ đến thế, thảo nào thiếu tướng nhà mình năm nào cũng bị ăn đòn.
"He he. . ."
Lâu Vân Lạc cúi đầu cười trộm. Lục thiếu tướng dạo này càng ngày càng bá đạo, đến liếc một cái cũng không cho.
Lục Cần Vũ tức giận chọc vào đầu cô. Không thấy anh đang mất hứng sao? Không mau dỗ dành lại còn cười vô tâm vô phế như vậy.
"Còn cười, cả ngày thu hút ong bướm khắp nơi, đúng là nên nhốt em ở nhà, không cho đi đâu hết."
"Hết cách rồi, ai bảo em xinh đẹp thế này chứ! Đến mức Điêu Thuyền phải ghen, Tây Thi phải hờn cũng không đủ để hình dung nữa rồi."
Lâu Vân Lạc bĩu môi, cô thu hút ong bướm bao giờ chứ, rõ ràng là bọn họ cứ nhìn cô chằm chằm, chẳng lẽ cô lại móc mắt người ta ra chỉ vì bị nhìn một cái?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play