Lục Cần Vũ nghe mô tả, không khỏi nghĩ đến người phụ nữ Lâu Vân Khởi kia. Anh nhớ hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, trước cửa có đậu một chiếc Forli màu đỏ.
"Alô, Lục ca, anh còn đó không? Lục ca, giúp em một tay đi!"
"Sao, lại thua đua xe, không phục à?"
"Lục ca, mấy lần trước anh không giúp em tra thì thôi, lần này anh nhất định phải giúp em. Thua một người phụ nữ đã đủ mất mặt rồi, em còn bị bỏ lại không thấy cả bóng dáng, mặt mũi của anh em để đâu cho hết."
"Vậy thì đừng có mang ra ngoài dọa người nữa!"
"Đau lòng quá, chạy quá tốc độ nghiêm trọng như vậy anh có quản không!"
"Tần Tử Lộ, tôi không phải cảnh sát, không quản chuyện quá tốc độ. Cậu gọi cho cảnh sát giao thông đi!"
"Tút—tút—tút— "
Tần Tử Lộ tức đến muốn đập điện thoại. Anh ta vốn ít có đối thủ trên đường đua, lần này lại bị một người phụ nữ cho hít khói, Lục ca vậy mà không giúp.
"Oa oa oa, tức chết tôi rồi!"
Lục Cần Vũ cúp điện thoại, từ bên cửa sổ đi về bàn làm việc, mở máy tính xâm nhập vào mạng lưới giao thông để kiểm tra camera giám sát khu vực đó. Rất nhanh đã tìm thấy chiếc xe màu đỏ, dù sao màu sắc cũng quá nổi bật.
Anh chụp lại màn hình, phóng to, rồi lại phóng to, liên tục làm nét hình ảnh, khiến nó trở nên rõ ràng hơn. Nhìn khuôn mặt kiêu hãnh tự tin trên màn hình, anh xoa cằm.
"Thật thú vị, không chỉ thao tác máy tính cực giỏi, mà đến đua xe cũng điên cuồng như vậy, thật không giống một người."
Lúc này Lâu Vân Lạc đang lái xe về biệt thự. Cô phải giấu chiếc xe trong rừng, nếu không phải vì không thể để Quý Tử Khê phát hiện, cô đời nào nỡ đối xử với chiếc xe của mình như vậy.
"Ai, xe yêu của tôi phải dầm mưa dãi nắng ở đây rồi."
Cô trấn tĩnh lại, đi về phía biệt thự. Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói õng ẹo của Hàn Hi Hi.
"Khê à~ cái này thật sự tặng cho em sao?"
"Tất nhiên, em đeo còn đẹp hơn con tiện nhân kia nhiều."
Nghe thấy lời này, Lâu Vân Lạc có một dự cảm chẳng lành. Người phụ nữ này không biết đã lấy thứ gì của chị cô, cô vội bước nhanh vào đại sảnh.
Cô nhìn thấy Hàn Hi Hi đang ngồi trên đùi Quý Tử Khê, tay cầm một sợi dây chuyền kim cương hình ngôi sao, cười rạng rỡ.
Lâu Vân Lạc tức đến mức gần như không thể che giấu cảm xúc. Thứ người phụ nữ kia đang cầm chính là di vật của chị cô!
Ngày đó chị cô bị đuổi đi, lúc tự sát trên tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền ngôi sao. Dù không biết ai đã tặng nó cho chị, nhưng chắc chắn nó rất quan trọng với chị.
"Để xuống cho tôi!"
Hai người đang trêu đùa trên sô pha dừng lại, nhìn về phía người vừa quát lớn. Đây là lần đầu tiên Quý Tử Khê thấy cô tức giận. Dù anh có đối xử với cô thế nào, cô cũng chỉ biết trốn đi khóc, chưa bao giờ dám lớn tiếng.
Cô tức đến đỏ cả mặt, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mang một vẻ quyến rũ khác lạ, khiến lòng hắn có chút xao động. Nhưng trên mặt, hắn vẫn không biểu lộ gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâu Vân Lạc.
Hàn Hi Hi thấy Quý Tử Khê cứ nhìn Lâu Vân Khởi với ánh mắt âm trầm, trong lòng thầm cười khẩy vì cuối cùng con đàn bà này cũng không nhịn được nữa. Ba tháng qua, cô ta luôn cố tình chọc tức cô, nhưng cô chỉ biết khóc lóc giả vờ đáng thương.
Khó khăn lắm mới có cơ hội xử lý cô, cô ta tất nhiên sẽ không bỏ qua. Cô ta giả vờ sợ hãi, đặt sợi dây chuyền lên bàn trà.
"Khê, em không cần nữa đâu, đây là đồ của chị, em không tranh giành, anh đừng cãi nhau với chị ấy."
Quý Tử Khê nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt Hàn Hi Hi, biết cô ta thật sự thích sợi dây chuyền này nhưng lại vì anh mà từ bỏ. So với người phụ nữ đang tức giận trước mặt, cô ta hiểu chuyện hơn biết bao.
Vả lại, chỉ là một sợi dây chuyền thôi, anh không đến mức không mua nổi. Hắn rút từ ví ra một tờ séc trắng ném xuống đất, với thái độ ban ơn, khinh bỉ nhìn Lâu Vân Lạc.
"Dây chuyền này tôi mua, giá cả cô cứ tự điền vào."
Lâu Vân Lạc cố gắng kiềm chế, cúi đầu không nói. Hôm nay cô mới phát hiện ra sức chịu đựng của mình trước gia đình cực phẩm này thật sự quá mong manh.
* "Không tức giận, không tức giận, ngày mai sẽ cho hắn biết tay." *
Cô không thèm để ý đến hai người họ nữa, lên lầu về phòng. Vì phải chuẩn bị cho chuyện ngày mai, cô cầm máy tính và quần áo vào phòng tắm.
Mở giao diện giao dịch chứng khoán, ngón tay cô linh hoạt gõ trên bàn phím.
"Mày không phải có tiền sao, tao sẽ cho mày đi ăn xin."