“Thiên…”
Nàng còn chưa kịp nói hết lời, đã thấy Sở Trác ngẩng mắt nhìn nàng, chậm rãi giơ tay gõ nhẹ vách thùng xe, giương giọng nói:
“Tới Mạn Vân Các.”
Đêm buông xuống, trời sao rực rỡ, ánh trăng sáng tỏ như giăng lụa bạc, gió nhẹ vờn qua rặng liễu lay động, hòa cùng tiếng ve rả rích, tiếng suối róc rách. Cảnh sắc yên tĩnh, thanh tịnh như vẽ.
Khanh Khanh chẳng rõ nơi gọi là Mạn Vân Các ấy thuộc chốn nào trong sản nghiệp của Sở Trác, chỉ biết nơi này vắng lặng, không một bóng người – ngay cả Tư Hôn cũng không thấy đâu – thế nhưng phòng ốc lại gọn gàng sạch sẽ, như thể vẫn thường có người quét dọn.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ nhờ ánh trăng soi rọi, mơ hồ mà huyền ảo.
Tiểu cô nương bị thiếu niên ép vào góc tường, tóc dài xõa rối, xiêm y lộn xộn, bờ vai lộ ra trắng nõn như ngọc. Người nhẹ nhàng áp sát, như trêu chọc, lại như lưu luyến không nỡ buông rời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT