Tiếng cảnh báo quan trọng được nhắc lại ba lần trong đầu, hệ thống run rẩy kéo còi báo động an toàn.

[Ký... Ký... Ký chủ! Cậu bé mà cô vừa sờ đầu dường như là đại vai ác cấp SSS duy nhất trong thế giới này! Hắc hóa đến cực độ! Có xu hướng bạo lực! Một đại BOSS tay đầy máu tanh, hiệu lệnh vạn quỷ! Là nhân vật nguy hiểm cấp SSS đã dẫn đến cảnh lầm than cho vạn vật!]

Âm thanh chói tai đột ngột vang lên khiến trước mắt Lục Tư Noãn nhấp nháy một màu đỏ như máu. Cô vội vàng giảm âm lượng hoảng loạn của hệ thống, ngây người nhìn cậu bé đang ngẩn ngơ trước mặt mình. Sau đó, cậu bé cúi đầu, ngoan ngoãn lạ thường, nhận lấy đĩa thức ăn. Lục Tư Noãn không thể tin nổi, hỏi lại: [Cậu nói cậu bé này là vai ác BOSS cấp SSS sao? Tôi… chúng ta không phải là nhiệm vụ tân thủ cấp F ư? Sao lại có nhân vật nguy hiểm cấp SSS...?]

Cấp SSS cơ đấy! Đứa trẻ đáng yêu đã kích hoạt bản năng làm mẹ trong cô, sao có thể là nhân vật nguy hiểm trong truyền thuyết chứ?

Nhìn cậu bé ngoan ngoãn ăn từng miếng rau xanh, im lặng nhai kỹ nuốt chậm, hệ thống cũng lắp bắp, giọng nói trở nên thiếu tự tin: [Tôi… Tôi cũng không biết nữa… Ký chủ cấp F không thể nào kích hoạt nhiệm vụ cấp SSS được, có lẽ là đã xảy ra lỗi gì đó chăng...? Tôi đi báo lỗi đây!]

Không dám tiết lộ mình vốn là một hệ thống "học dốt", nó vội vàng chụp màn hình lỗi và gửi báo cáo về hệ thống chính.

Trong khi chờ kết quả, dù không tin cậu bé tự kỷ này là nhân vật nguy hiểm, nhưng vì an toàn, Lục Tư Noãn vẫn chủ động giữ khoảng cách với Thẩm Ngôn Cảnh. Quay lưng lại, cô thấy Quý Miêu Miêu đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn mình với ánh mắt sùng bái: "Cô Lục thật giỏi quá! Thẩm Ngôn Cảnh không bao giờ để ý đến chúng con, nhưng cô đi qua là cậu ấy ăn cơm ngay!"

Bị mục tiêu nhiệm vụ của mình sùng bái, Lục Tư Noãn nhận ra mức độ thiện cảm của Quý Miêu Miêu dành cho cô tăng vọt. Quả nhiên, cảm xúc của trẻ nhỏ luôn được bộc lộ một cách chân thật nhất.

Thẩm Ngôn Cảnh im lặng ăn cơm, trong lòng có chút căng thẳng. Khóe mắt cậu lén lút liếc nhìn Lục Tư Noãn, thấy cô giáo mới, người vừa đưa cơm và xoa đầu mình, lại nhiệt tình chạy đến bên Quý Miêu Miêu, dường như đặc biệt thích trò chuyện với cô bé. Thẩm Ngôn Cảnh cố gắng hé môi, nhưng cổ họng khô khốc không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cậu không nói được.

Thẩm Ngôn Cảnh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, ăn xong bữa cơm rồi cúi đầu mang đĩa đến bục giảng. Định quay về góc phòng quen thuộc thì lại bị cô giáo mới tóm lấy cổ áo, kéo cậu trở lại, và lòng bàn tay còn bị đánh một cái nhẹ.

"Ăn cơm xong không được quên rửa tay nha! Trước khi ăn cũng phải rửa tay nữa! Chúng ta phải làm những đứa trẻ sạch sẽ, ngoan ngoãn."

Vừa đánh vào lòng bàn tay xong, Lục Tư Noãn mới chợt nhận ra cậu bé này có thể là nhân vật nguy hiểm cấp SSS, cô chợt cứng người lại. Nhưng không đợi cô nghĩ ra cách "bù đắp" thì Thẩm Ngôn Cảnh đã ngoan ngoãn gật đầu, đi theo các bạn ra ngoài rửa tay.

Lục Tư Noãn thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng: [Hệ thống, cậu chắc chắn có vấn đề rồi! Một cậu bé đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy sao có thể là đại vai ác hắc hóa được cơ chứ?]

Sau bữa trưa là giờ nghỉ của các em. Thẩm Ngôn Cảnh, người đã leo lên giường sớm nhất, lặng lẽ lấy ra cuốn sổ nhật ký nhỏ mà cậu giấu dưới gối. Cậu trốn trong chăn, từng chữ từng chữ viết trộm:

Ngày 1 tháng 7 năm 2010. Trời nắng.

Hôm nay, viện phúc lợi có một cô giáo mới đến.

Cô giáo mới thật đặc biệt, vì những người khác đều quá bẩn, chỉ có cô giáo mới là sạch sẽ, giống như mẹ có ánh sáng ấm áp. Tay cô rất ấm, giống như bàn tay mẹ vuốt ve mình.

Viết xong, cậu dừng lại vài giây, dường như nghĩ đến điều gì đó, lại buồn bã bổ sung thêm một câu: Nhưng không thể tin tưởng được, cô giáo mới cũng có thể trở nên dơ bẩn. Cần phải quan sát thêm.

Viết xong, Thẩm Ngôn Cảnh cảnh giác nhìn xung quanh, thấy bảo mẫu Thôi Mẫn không chú ý đến mình, cậu lại lén lút cất cuốn sổ nhật ký vào gối.

Thấy các em nhỏ đã ngoan ngoãn lên giường ngủ dưới sự trông chừng của bảo mẫu, Lục Tư Noãn, người lần đầu tiên tiếp xúc với trẻ con, mới bước ra khỏi phòng hoạt động. Chỉ sau một bữa trưa ngắn ngủi, cô có thể cảm nhận được các em nhỏ ở viện phúc lợi đều khá hướng nội và cẩn trọng. Điều này có lẽ liên quan đến việc các em bị bỏ rơi. Các em không có nơi để làm nũng, không biết cách đòi hỏi, không có sự chở che của cha mẹ, sự yêu thương của người lớn, tuổi còn nhỏ đã phải tự lo cho bản thân.

Những người làm việc ở đây, những người xem các em như con cái của mình, chăm sóc để các em lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ, đều là những thiên thần xinh đẹp. Và Lục Diệc Dao, người đã nỗ lực hiến dâng tình yêu thương, cũng vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play