Bị người khác quan tâm nhẹ nhàng như vậy, Thẩm Ngôn Cảnh không quen, tim đập hơi nhanh. Cậu chống tay ngồi dậy.
Lục Tư Noãn thấy vậy liền lập tức vươn tay nhẹ nhàng đỡ Thẩm Ngôn Cảnh ngồi dậy khỏi giường, đồng thời dựng thẳng chiếc gối kê vào lưng cậu, giúp cậu có thể thoải mái dựa lưng vào đầu giường.
Sau khi ngồi dậy, Thẩm Ngôn Cảnh cuối cùng cũng nhận ra rốt cuộc là chỗ nào không giống.
Cảm giác mềm mại lạ lẫm ôm sát cơ thể, là một chiếc áo phông màu hồng nhạt không phải của cậu nhưng giờ đang mặc trên người cậu.
Chiếc áo phông quá rộng và xa lạ đối với Thẩm Ngôn Cảnh, chất vải mềm mại thoải mái, mang theo mùi thơm nhẹ nhàng, sạch sẽ. Hoàn toàn không phải những bộ quần áo cũ rách, vá víu mà cậu từng mặc.
Lục Tư Noãn rót một ly nước ấm quay lại thì thấy Thẩm Ngôn Cảnh đang đờ đẫn nhìn chằm chằm chiếc áo phông. Cô gãi gãi tóc, hơi ngượng ngùng bổ sung: “Cái áo ngủ của em lỡ bị hỏng mất rồi, nên tối qua cô đã mượn quần áo của cô cho em mặc tạm… là đồ sạch sẽ đó… Còn bộ quần áo em mặc hôm qua… tạm thời cũng không mặc được đâu. Đợi cô Thúy giặt sạch sẽ và vá xong sẽ mang trả lại cho em nhé.”
Quần áo bỏ đi ở viện phúc lợi đều được vá víu lại để sử dụng, nên tối qua Lục Tư Noãn làm hỏng hai chiếc quần áo của cậu, được cô bảo mẫu mang về để vá lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT