Thôi Kiều quay lại phòng bệnh thì phát hiện Diệp Nguyên Trạch đang che giấu một niềm vui sướng không thể giấu được. Thôi Kiều thăm dò cảm xúc của đối phương, sau đó tiếp tục sắm vai nhân vật của mình.
"Em sao vậy?" Diệp Nguyên Trạch hỏi, "Có phải không thoải mái lắm không?"
"Em không sao." Thôi Kiều miễn cưỡng cười vui, "Anh có muốn ăn trái cây không? Em đi mua chút trái cây về nhé."
"Tùy em."
Thôi Kiều đến cửa bệnh viện mua một ít táo, sau đó quay về phòng bệnh. Diệp Nguyên Trạch đã ngủ rồi. Ừm, anh đã nhắm mắt lại, còn có phải thật sự ngủ hay không thì Thôi Kiều không rõ.
Thôi Kiều cầm một quả táo ra, rồi để ý thấy lông mi Diệp Nguyên Trạch khẽ động. Biết người này không ngủ, trong lòng cô nảy ra ý tưởng. Cô lại gần, cố nén cảm giác ghê tởm mà hôn nhẹ lên trán Diệp Nguyên Trạch. Dù trong lòng ghê tởm, nhưng động tác lại rất dịu dàng.
"Em sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu." Giọng nói rõ ràng rất nhẹ, nhưng chỉ cần ai nghe thấy cũng có thể cảm nhận được sự thâm tình và bi thương ẩn chứa bên trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT