Tác giả: Đông Bắc Miêu
Được mệnh danh là con tàu "không thể chìm", Titanic là tuyệt tác hàng hải đầu thế kỷ hai mươi. Thuộc hạng Olympic, con tàu khổng lồ này có trọng tải 46328 tấn, dài 269.06 mét, rộng 28.19 mét và mớn nước 10.54 mét. Với động cơ 59000 mã lực, nó có thể đạt tốc độ tối đa 23 hải lý/giờ (tương đương 43.4 km/h), trở thành tàu chở khách lớn nhất và sang trọng nhất thế giới vào thời điểm đó.
Trên con tàu này, mọi tiện nghi xa xỉ nhất mà con người thời đại ấy có thể tưởng tượng đều hiện diện: từ bể bơi, sân quần vợt, phòng tập thể thao, thư viện, đến thính phòng âm nhạc, sảnh yến tiệc, và cả phòng tắm kiểu Thổ Nhĩ Kỳ tràn ngập phong vị phương Đông. Ngay cả những hành khách nhỏ tuổi cũng có khu vui chơi riêng với ngựa gỗ bập bênh, xe đạp hay máy chèo thuyền... Thậm chí, một số tay cờ bạc chuyên nghiệp còn được mời lên tàu để phục vụ giới thượng lưu, đảm bảo rằng dù đang lênh đênh giữa Đại Tây Dương mênh mông, họ vẫn có thể thỏa mãn thú vui cá cược và giữ vững tâm trạng vui vẻ.
Sự xa hoa của Titanic không chỉ thể hiện ở các tiện ích giải trí mà còn ẩn chứa trong từng chi tiết nhỏ nhất. Những bộ đồ ăn nạm khắc ngôi sao nhỏ li ti tựa như những tác phẩm nghệ thuật độc lập, thầm thì khoe khoang vẻ đẹp "xa hoa kín đáo" của mình. Quả thật, xét riêng bộ đồ ăn dành cho khoang hạng nhất và hạng nhì, sự khác biệt đã nói lên điều đó. Những bộ đồ ăn sứ vẽ viền màu xanh coban cùng họa tiết mạ vàng, nếu được lưu giữ đến một trăm năm sau, chắc chắn sẽ là “vũ khí” đắc lực của các chuyên gia ẩm thực để tôn lên vẻ đẹp món ăn. Ngay cả chiếc đĩa đựng bơ cũng được thiết kế đầy tâm ý: khay bạc được đặt trên một rãnh lõm chứa vụn băng, giúp bơ luôn giữ được hình dáng thanh tao, không bị tan chảy dù được bao quanh bởi những món ăn nóng hổi.
Con tàu quý giá này mang đến dịch vụ hoàn hảo cho mọi hành khách, và càng tinh tế, tỉ mỉ hơn tùy thuộc vào số tiền mà họ chi trả.
Cũng giống như những căn phòng mang phong cách đa dạng trên tàu: Louis XIV, Louis XV, Louis XVI, Đế Chính, Georgia... Những họa tiết chạm khắc tỉ mỉ và đồ nội thất được lựa chọn kỹ càng đều minh chứng cho sự tinh xảo và xa hoa tột đỉnh của du thuyền này. Một chuyến hành trình trên Titanic quả thực là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.
Hành khách thậm chí không cần bận tâm suy nghĩ về thực đơn hàng ngày, bởi chỉ cần có tiền, mọi yêu cầu sẽ được các nhà hàng và nhân viên phục vụ trên Titanic giải quyết chu đáo.
Đây là một chuyến đi tựa như mơ, đến mức ngay cả những quý ông, quý bà thượng lưu khó tính nhất cũng không thể tìm ra bất cứ lỗi lầm nào, ngoại trừ đôi khi có người bị say sóng.
"Đúng vậy, Madeline tội nghiệp của tôi, con bé hoàn toàn không thích nghi nổi với cuộc sống trên biển, chỉ có thể nằm liệt giường mỗi ngày..." Một quý ông trung niên tóc nâu nâng ly rượu, cười nói với một quý bà.
Nghe có vẻ như một người thân nào đó của ông ta đang phải chịu đựng căn bệnh say sóng dai dẳng trên biển.
"Thật đáng tiếc quá, cô bé đã bỏ lỡ rất nhiều niềm vui rồi," quý bà tóc đỏ mỉm cười đáp lời, dường như không mấy để tâm đến câu chuyện của vị quý ông.
Ai mà chẳng biết những chuyện lùm xùm của gia đình Sisfield? Người anh trai cẩn trọng, giàu có và người em trai mê cờ bạc bị đuổi khỏi gia đình đã cung cấp quá nhiều chuyện phiếm cho giới thượng lưu.
Chỉ là không ai ngờ rằng người anh đã sớm qua đời, còn người em lại dựa vào mối quan hệ huyết thống chặt chẽ này để nắm giữ tài sản của anh mình, thậm chí còn kiểm soát cô con gái duy nhất của anh ta. Giờ đây, gã cờ bạc tệ hại ấy đã bán hết tất cả bất động sản của anh trai mình ở Anh, rồi mang cô cháu gái lên con tàu đi New York. Hắn ta chỉ đơn giản là muốn đến một nơi không ai biết quá khứ của mình, để rồi có thể trở lại thành một nhân vật thượng lưu.
Elizabeth khinh bỉ cười thầm trong lòng. Đúng là một gã đàn ông ngây thơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần vượt qua Đại Tây Dương là không ai có thể biết được chi tiết về hắn.
Đồng thời, nàng cũng cảm thấy đáng thương cho cô bé gái ấy. Có một người chú như vậy, không biết tương lai của cháu gái sẽ ra sao.
Trên thực tế, những chuyện đó đã quá xa vời. Ngay lúc này đây, cô bé gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, lại bị người chú ép buộc bán sạch gia sản, đã trút hơi thở cuối cùng dưới tác dụng của một liều thuốc an thần quá mạnh.
Cơ thể chưa phát triển hoàn toàn của cô bé càng trở nên gầy yếu sau cú sốc mất đi song thân và tang lễ đau thương. Cánh tay gầy trơ xương lộ ra khỏi tấm chăn mỏng, làn da tái nhợt đến mức những mạch máu xanh nhạt hiện rõ mồn một. Mái tóc vàng óng ả vốn dĩ suôn mượt giờ đây như một búi cỏ dại, rối bời vương vãi trên gối.
Trông cô bé giống như những bức họa người chết dưới ngòi bút của các họa sĩ thời Phục Hưng: không chút sinh khí, thê lương và bi ai.
Nếu không có gì bất ngờ, thân thể non trẻ này sẽ cùng với thảm họa hàng hải sắp tới vĩnh viễn chìm sâu dưới đáy Đại Tây Dương, trở thành một vật trang trí vô tri trên con tàu, và sẽ không ai nhớ đến dấu vết của sự tồn tại của cô bé, ngoài cái tên trên danh sách những người đã mất.
Nhưng có lẽ Thượng đế không thích một cuộc sống quá phẳng lặng, vì vậy một điều bất ngờ đã xảy ra. Trái tim của Madeline Sisfield, vốn dĩ đã ngừng đập, bỗng xuất hiện trở lại dấu hiệu của sự sống – dù yếu ớt, nhưng không thể bỏ qua.
Cô gái trẻ đã ngừng thở dường như bị kích thích bởi sự thay đổi đột ngột này. Không chỉ lồng ngực phập phồng không ngừng theo nhịp thở trở lại, ngay cả hơi thở của cô bé cũng trở nên dồn dập. Tình trạng "chết đi sống lại" này để lại di chứng khá nghiêm trọng, khiến cơ thể cô bé bắt đầu run rẩy, và từng đường gân xanh nổi rõ trên vầng trán.
"Hô... hô..." Cô bé gái trên giường đột nhiên mở choàng mắt, cổ họng phát ra những tiếng thở hổn hển cận kề cái chết. Các ngón tay cô bé siết chặt lấy thanh giường, sau đó vô lực buông lỏng và rơi xuống.
Điều đáng mừng là cô bé chỉ ngất đi, chứ không chết hẳn. Lồng ngực cô bé vẫn từ từ phập phồng, không giống như trước đó, đã rời đi gặp Thượng đế.
Trong khoảng thời gian cô bé hôn mê, khi các khách mời khoang hạng nhất vẫn đang đắm chìm trong những cuộc vui cuồng nhiệt, con tàu du lịch xa hoa nhất thế giới – Titanic – đã va phải một tảng băng trôi.
Ban đầu, không ai cảm thấy đây là một vấn đề nghiêm trọng. Họ thậm chí còn không nhận ra rằng con tàu mình đang đi đã va vào thứ gì đó, vẫn tiếp tục cuồng hoan suốt đêm, cho đến khi va chạm lần thứ hai, mọi người mới bắt đầu hoảng loạn.
"Lạy Chúa tôi..." Những người đầu tiên rơi vào cảm xúc hoảng sợ không phải là hành khách khoang hạng nhất hay hạng nhì – những người vẫn còn cách tảng băng một khoảng xa – mà là hành khách khoang hạng ba.
So với âm thanh kim loại cọ xát rất nhỏ mà các hành khách ở hai tầng trên nghe thấy, cảnh tượng mà hành khách khoang hạng ba ở mạn phải con tàu nhìn thấy đủ để khiến họ nín thở. Tảng băng trắng xóa lướt qua họ, và nhìn từ khoang tàu, họ thậm chí còn có thể thấy những khối băng vụn rơi xuống boong tàu phía bên phải mũi tàu.
"Chúng ta va phải đá ngầm à? Hay gặp phải bão lớn? Hoặc là chân vịt có vấn đề sao?" Một quý ông lớn tuổi ở khoang hạng nhất, sau khi cảm nhận được một rung động rất nhẹ, đã hỏi những người xung quanh, khiến một tràng cười vang lên.
"Đừng lo lắng, thuyền trưởng sẽ giải quyết ổn thỏa mấy vấn đề này thôi," một quý ông khác cũng đang hút thuốc cạnh ông ta, cười nói.
Có thể có vấn đề gì chứ? Đây chính là Titanic bất khả chiến bại kia mà!
Nhưng những gì mà các hành khách ở khoang dưới cảm nhận được thì tồi tệ hơn nhiều so với hai tầng trên. Tảng băng trôi gần như cọ xát vào thân tàu không chỉ mang đến áp lực tinh thần mà còn kéo theo dòng nước biển lạnh buốt ào ạt tràn vào qua những vết rách.
Nhìn nước biển lênh láng trong phòng, Lance hoảng sợ vội khoác áo, xách chiếc vali của mình, mở cửa phòng và lao lên boong tàu.
"Chẳng có gì đáng ngại cả!"
Hắn cố gắng tự trấn an bản thân. Có lẽ chỉ là những công nhân trên tàu chưa kịp sửa chữa chỗ hỏng hóc, nếu sau này chứng minh ý nghĩ của hắn là đúng, quay lại khoang tàu vẫn còn kịp...
Đáng tiếc, hắn không có cơ hội đó. Những vết rách do va chạm với tảng băng trôi nhanh chóng biến nước biển thành kẻ xâm lược con tàu. Một gian, hai gian, cho đến khi khoang chứa hàng số 1, số 2, số 3 và phòng nồi hơi số 6 đều bị nước biển nhấn chìm, thuyền trưởng cùng nhà thiết kế đã đi đến một kết luận: họ phải bỏ tàu để tìm đường sống, con tàu được mệnh danh là "không thể chìm" này sắp chìm rồi!
Các hành khách trên tàu bắt đầu sơ tán. Ngay cả những người ban đầu không tin tàu sẽ chìm cũng hoảng loạn chạy lên boong tàu, bởi vì ngay cả Tổng giám đốc của White Star Corporation (công ty chủ quản của Titanic), Joseph Bruce Ismay, cũng đã rời khỏi phòng mình, vậy họ còn có thể mong chờ điều gì nữa?
Tom Sisfield cũng vậy. Hắn đi theo những hành khách đang cuồng hoan trong sảnh yến tiệc lúc bấy giờ lên boong tàu.
Vốn dĩ hắn còn muốn quay về phòng để thu dọn một vài đồ đạc, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của Ismay khiến hắn không dám rời đi nửa bước, sợ rằng khi quay lại lấy đồ thì đã bị bỏ lại, rồi chìm cùng con tàu. Hơn nữa... Hắn do dự liếc nhìn những thuyền viên đang chuẩn bị phong tỏa các cửa khoang. Hắn lo lắng mình có thể có cơ hội lấy lại những thứ thuộc về mình, nhưng lại không có cơ hội quay trở lại đây!
"Đám tư bản chết tiệt này..." Tom khẽ nguyền rủa, siết chặt chiếc nhẫn đá quý trên tay trong sự oán hận.
So với số tài sản vừa mới có được và chưa kịp ấm chỗ, thì mạng sống của hắn vẫn quan trọng hơn nhiều.
Còn về cô cháu gái bé bỏng của hắn, nếu con bé có thể sống sót, họ rồi sẽ gặp lại. Con tàu Carpathia đang trên đường tới, hắn sẽ được cứu!