Ôn Dụ Đóa nghiêng đầu cười, đôi mắt trong veo như thủy tinh: "Không có, cô chỉ thấy hơi đau lòng thôi. Muốn ở bên cạnh cậu một chút."
Chu Thiếu Ngu vẫn dựa vào tường, hàng mi dài khẽ run rẩy.
"Trong quá trình trưởng thành, chúng ta sẽ gặp đủ loại người. Giữ sự chân thành và thiện lương không có gì là sai cả, giống như cách cậu đối xử với Trương Lê vậy." Ôn Dụ Đóa dịu dàng nói: "Hãy cho phép bản thân phạm sai lầm, học hỏi và chịu trách nhiệm với hậu quả."
Hệ thống kịp thời lên tiếng: "Đúng vậy, phụ huynh không thể trải nghiệm thay con cái. Chỉ cần con có thể gánh vác được, cứ để chúng tự mình nếm thử và cảm nhận."
Ôn Dụ Đóa lại hỏi: "Này, nếu có một bạn học khác cũng bảo mẹ ốm và mượn tiền, cậu sẽ làm thế nào?"
Chu Thiếu Ngu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc chắn là tôi vẫn sẽ cho mượn mà không nói nhiều, nhưng sẽ để ý hơn, ví dụ như bí mật điều tra một chút."
"Đúng rồi, như vậy cậu đã trưởng thành rồi đấy." Ôn Dụ Đóa vui vẻ mỉm cười. Cô tiến lên, giơ tay xoa xoa mái tóc bạc xoăn của cậu. Tóc cậu mềm mại, đàn hồi, sờ vào còn thích hơn lúc nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play