Ôn Dụ Đóa tâm trạng vui sướng, mặt như hoa đào, vừa ngân nga hát vừa khoác chiếc khăn tắm dày, bước chân nhẹ nhàng đi về phòng.
Quản gia Sầm vẫn đang đứng gác ở cửa phòng cô. Khi thấy Ôn Dụ Đóa, mắt ông sáng lên, “Phu nhân, tôi đã vào xem hai lần, tiểu thiếu gia ngủ rất say.”
“Vất vả cho chú, quản gia Sầm cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Ôn Dụ Đóa mở cửa phòng định đi vào, thì phát hiện quản gia Sầm đứng bên cạnh có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Ôn Dụ Đóa nhướng mày, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Quản gia Sầm khẽ mỉm cười buồn bã, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Phu nhân, nhị thiếu gia chỉ là tính tình trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại rất tốt bụng và mềm mỏng. Từ nhỏ cậu ấy đã đặc biệt tự lập, bảy tuổi đã tự bay mười mấy tiếng đồng hồ để thăm bà nội ốm, chín tuổi đã một mình đi tỉnh khác tham gia cuộc thi Olympic toán học, mười ba tuổi đã rời bỏ gia đình thoải mái để một mình sang Mỹ du học. Bây giờ mới 22 tuổi mà đã gánh vác sự nghiệp nặng nề như vậy, mỗi bước đi đều như đi trên băng mỏng, không cho phép thất bại. Mọi người chỉ quan tâm cậu ấy có bay cao hay không, nhưng chưa từng có ai thật sự quan tâm cậu ấy sống có tốt hay không.”
Ôn Dụ Đóa hơi nhíu mày, thảo nào Chu Tri Việt trông như một ông cụ non, không hề giống những người cùng tuổi 20.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT