Ngoài cửa, không biết xui xẻo thế nào, lại là Dương trợ lý, người đã xuống đón Phong Ngọc ở quầy lễ tân lúc nãy, cùng với Hạ Khai Tễ – cứu tinh mà Dương trợ lý đã vội vàng gọi lên khi thấy tình thế không ổn.

Vừa nhìn thấy Hạ Khai Tễ, Phong Ngọc tức thì yếu thế hẳn, vội vàng gạt Hạ Nghi Châu đang đè mình ra, đứng thẳng người rồi theo bản năng kéo kéo lại quần áo, còn mấy lần vuốt lại tóc.

"Hạ ca!" Phong Ngọc có chút chột dạ, giọng điệu ngoan ngoãn hẳn.

"Sao lại đánh nhau rồi?" Hạ Khai Tễ khẽ cau mày, tiến lên kéo cậu lại trước mặt, quét mắt một vòng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, xác nhận cậu không có gì lớn mới nghiêm mặt hỏi.

"Không có gì, thật ra không đánh nhau đâu, chỉ là không cẩn thận va vào nhau thôi, anh ấy đỡ em một chút." Tiểu thiếu gia Phong Ngọc miệng chẳng có lấy một câu thật thà, vừa nói còn vừa quay đầu lườm Hạ Nghi Châu đầy vẻ đe dọa.

"Vậy… xin lỗi, Nghi Châu, Tiểu Ngọc không cẩn thận đi nhầm tầng, cứ tưởng văn phòng tôi ở tầng 28. Nếu cậu không có việc gì thì tôi đưa Tiểu Ngọc xuống trước nhé." Hạ Khai Tễ nửa câu sau tự nhiên là nói với Hạ Nghi Châu đang đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng.

"Cậu ta xông lên đánh tôi, một câu xin lỗi là có thể dễ dàng bỏ qua sao? E rằng cậu ta nghĩ mọi việc quá đơn giản rồi." Hạ Nghi Châu đứng cạnh cửa, nhìn thấy sự thay đổi trước sau của tiểu thiếu gia, đáy mắt tối sầm.

Ánh mắt đan xen, hai người không ai nói trước. Ngược lại, Phong Ngọc không kìm được, nở nụ cười mà như không cười nói: "Hạ Nghi Châu, anh nói chuyện phải có bằng chứng chứ. Tôi đánh anh hồi nào? Anh có camera giám sát hay báo cáo thương tích không? Vô cớ bôi nhọ thanh danh của tôi, tôi muốn kiện anh tội phỉ báng đấy!"

"Nếu cậu muốn hai thứ này, vậy thì đều sẽ có." Hạ Nghi Châu lạnh nhạt liếc nhìn tiểu thiếu gia Phong Ngọc đang xù lông như mèo, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm.

"Cậu muốn làm gì?" Hạ Khai Tễ khẽ cau mày, kéo người đang nhe nanh múa vuốt về phía sau mình.

Phong Ngọc bị kéo về sau Hạ Khai Tễ, cả người tức thì ngoan ngoãn hẳn, còn không quên lườm nguýt Hạ Nghi Châu qua vai Hạ Khai Tễ.

"Rất đơn giản, vừa hay tôi hiện tại cũng thiếu một trợ lý. Chi bằng để cậu ta ở lại tầng 28 thì sao?" Lời này của Hạ Nghi Châu rõ ràng là nói với Hạ Khai Tễ, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp bắn về phía Phong Ngọc đang đứng sau Hạ Khai Tễ.

"Không thể nào, cậu đổi điều kiện khác đi." Hạ Khai Tễ nhíu mày càng chặt hơn.

Thế nhưng lời vừa thốt ra, vạt áo sau lưng lại bị kéo kéo, ngay sau đó truyền đến tiếng nói nhỏ xíu: "Khoan đã, Hạ ca, đừng từ chối vội…"

Đè nén sự khó chịu không tên đang dâng lên trong lòng, Hạ Khai Tễ quay người lại nhìn Phong Ngọc đang lén lút nháy mắt ám chỉ điều gì đó. Lòng anh chợt mềm đi trong chớp mắt, không kìm được vươn tay vỗ vỗ gáy đối phương, dịu giọng nói: "Không sao, em cứ xuống trước đi, bảo Dương trợ lý lấy cho em ít đồ ăn vặt, muốn uống gì cũng nói với Dương trợ lý. Chuyện này anh sẽ giải quyết."

"Ai nha, Hạ ca, em ở bên cạnh hắn ta có thể kiếm chuyện cho hắn, còn có thể thay anh giám sát hắn, tốt quá còn gì. Dù sao cũng hơn việc em ở bên cạnh anh chẳng làm được gì, ngày nào cũng để anh dọn dẹp mớ hỗn độn…" Phong Ngọc hạ thấp giọng, nhỏ xíu thì thầm bên tai Hạ Khai Tễ.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai, Hạ Khai Tễ không nói nên lời vì cảm giác tê dại trong lòng. Cơ thể anh theo bản năng lùi lại nửa bước, đại não hỗn loạn, một lát sau mới phản ứng lại lời Phong Ngọc nói.

"Không được." Dìm xuống cảm xúc xao động không tên trong lòng, Hạ Khai Tễ nhíu mày càng chặt hơn, kiên quyết không đồng ý đề nghị này.

"Nghe lời, xuống đi, anh sẽ giải quyết." Ánh mắt Hạ Khai Tễ tràn đầy sự tin tưởng.

Phong Ngọc do dự một chút, vẫn quay người đi theo Dương trợ lý, xuống văn phòng của Hạ Khai Tễ ở tầng dưới.

Ngồi vắt vẻo trên sofa trong văn phòng, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim, đợi một lúc lâu, Hạ Khai Tễ mới từ trên lầu trở về, sắc mặt không được đẹp lắm.

Phong Ngọc vội vàng đứng dậy, quan tâm hỏi: "Hạ ca, Hạ Nghi Châu không ra giá trên trời chứ? Thật ra em thấy em ở bên đó…"

"Tiểu Ngọc, những việc này anh đều sẽ giải quyết. Coi như là tin tưởng anh một lần, được không?" Hạ Khai Tễ xoa xoa giữa mày. Sắc mặt anh ấm áp hơn một chút khi nghe tiểu thiếu gia quan tâm, nhưng ngay sau đó, khi nghe nửa câu sau, sắc mặt lại lạnh hẳn.

Phong Ngọc, Phong Ngọc vâng vâng dạ dạ.

Nhưng cốt truyện vẫn phải tiếp diễn.

Không đi bên cạnh vai chính mà gây rối, một pháo hôi như cậu làm sao nhận được "hộp cơm" của mình?

Chỉ là theo cốt truyện, Hạ Khai Tễ rõ ràng là người đã tự tay đẩy nguyên chủ đến bên Hạ Nghi Châu, lợi dụng tấm lòng vì anh mà xông pha lửa đạn của tiểu thiếu gia, cùng với bản tính "có thù tất báo" của Hạ Nghi Châu, để đưa kẻ thù ngày xưa từng ức hiếp Hạ Nghi Châu đến bên anh ta…

Nhưng vừa rồi rõ ràng có cơ hội tốt như vậy để trực tiếp đẩy cậu vào bên cạnh Hạ Nghi Châu, thậm chí chính cậu cũng đã mở lời đồng ý, vậy mà Hạ Khai Tễ lại không chịu nhượng bộ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play