Hai người tuy không cho cậu ta ra ngoài, nhưng cũng không làm gì cưỡng ép, thậm chí ở rất nhiều nơi đối xử với cậu ta rất dung túng. Phong Ngọc vốn dĩ không phải người có tính tình tốt, bị giam giữ lại càng phiền, cho nên có tức giận đều trút lên người hai người, đặc biệt là Giang Cảnh.
Hoắc Phụ mang lại cảm giác tuy rất bao dung, nhưng khí thế toàn thân quá đủ, Phong Ngọc trước mặt đối phương ngược lại có một loại bắt nạt kẻ yếu không dám lỗ mãng.
Nhưng đối với Giang Cảnh thì sao, đó thật sự là kẻ thù gặp nhau đỏ mắt. Phong Ngọc một khi tâm trạng không tốt là liền đánh đá.
Cố tình Giang Cảnh ít nhiều có thể thật sự mang chút thuộc tính đó, Phong Ngọc càng quá đáng, hắn càng hưng phấn, thậm chí Phong Ngọc có khi không nổi hứng, còn cố ý đi trêu chọc Phong Ngọc, sau đó nhận một trận đánh mắng thật đã đời.
"Ưm…" Quả nhiên, gương mặt bị véo dần dần đỏ bừng vì thiếu oxy, Giang Cảnh lại hơi nhắm mắt lại, phát ra âm thanh kỳ lạ. Phong Ngọc như bị điện giật buông tay ra, vội vàng bò xuống.
Trong lúc hoảng loạn, chân cậu ta hụt một cái, liền lao mạnh về phía trước.
May mắn là Hoắc Phụ vẫn luôn đứng ở cửa ban công nhìn hai người đùa giỡn đã bước nhanh tới, một tay đỡ lấy Phong Ngọc suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT