Miếng phật bản ngọc xanh theo động tác ngả người ra sau của Phong Ngọc, ẩn hiện nơi hõm xương quai xanh trắng nõn, theo tần suất hô hấp mà trở nên rõ ràng, thu hút ánh nhìn.
"Để người ta lấy cho em ly nước trái cây, đừng đụng vào rượu." Ánh mắt Hoắc Phụ không kìm được dừng lại trên người chàng thanh niên, cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại dời đi, ho nhẹ một tiếng mới nói.
Phong Ngọc tức thì bĩu môi, "Thôi được rồi, vậy em ra ngoài đi WC hít thở không khí."
"Hạ ca, anh nhớ đừng uống nhiều rượu quá nhé, tối nay anh đưa em về, em uống rượu rồi, không thể lái xe được đâu." Trước khi đi, cậu vẫn không quên dặn dò người đàn ông đang ngồi ở trung tâm sofa.
"Ai cần Khai Tễ đưa, anh đưa! Tiện thể khoe với em kỹ thuật lái xe của anh, đảm bảo đưa em về nhà an toàn tuyệt đối." Giang Cảnh chen ngang giành việc.
"Em mới không ngồi xe anh." Phong Ngọc nói rồi trực tiếp đẩy cửa ghế lô đi ra ngoài.
Người phục vụ chờ bên ngoài ghế lô thấy có người ra, tức thì tiến lên đón, nghe nói muốn đi WC liền đi trước dẫn đường.
Nhưng đến cửa WC, một vấn đề nan giải lại đặt ra trước mặt cậu.
Tình huống của cậu bây giờ rốt cuộc nên vào WC nam hay WC nữ?
Về mặt sinh lý, cậu là nữ, theo lý nên vào WC nữ, nhưng vấn đề là bề ngoài cậu là nam, vào WC nữ chắc chắn sẽ bị đánh ra, còn vào WC nam thì lại cứ thấy sai sai ở đâu đó…
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nhiệm vụ quan trọng hơn. Phong Ngọc trực tiếp vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ đứng chờ bên cạnh, còn mình thì một mình bước vào WC nam.
Bên trong không có ai, Phong Ngọc trực tiếp vào một buồng vệ sinh, an tâm đi xong liền định quay về. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa buồng vệ sinh, cậu liền nhìn thấy một người đứng quay lưng về phía mình ngay cửa nhà vệ sinh, bóng lưng có một tia quen thuộc.
Phải nói là nguyên chủ cảm thấy quen mắt, hận không thể trực tiếp "đâm" người quen mắt đó.
Đó chính là Hạ Nghi Châu, vai chính của cốt truyện, và trong mắt nguyên chủ, là kẻ cả ngày chỉ biết kiếm chuyện với Hạ Khai Tễ.
Nguyên chủ coi Hạ Khai Tễ như anh ruột, yêu quý Hạ Khai Tễ bao nhiêu thì trong lòng lại chán ghét Hạ Nghi Châu bấy nhiêu. Gặp mặt dù không thể trực tiếp gây rắc rối cho đối phương, thì cũng nhất định phải khiến đối phương thấy ghê tởm.
Nghĩ đến nhân vật, nghĩ đến cốt truyện, Phong Ngọc không hề làm ra vẻ, trực tiếp bước tới, một tay vỗ mạnh vào vai người đàn ông đang quay lưng về phía cậu.
"Ô, Hạ Tổng, đêm hôm khuya khoắt một mình đứng trước cửa WC làm trò trang bị, rảnh rỗi quá nhỉ?" Phong Ngọc lặng lẽ tiến đến, rồi bất ngờ vỗ mạnh vào vai người nọ từ phía sau.
Vai người đàn ông rung lên, làm bật ra bàn tay vô duyên đang đặt trên đó. Sắc mặt anh lạnh nhạt, không chút thay đổi, tự nhiên phủi phủi vai, cứ như vừa dính phải thứ dơ bẩn gì, rồi quay đầu ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phong Ngọc.
"Chậc, nhìn tôi làm gì? Trên mặt bổn thiếu gia có hoa à?" Phong Ngọc hơi khó chịu lắc lắc tay, y hệt như vừa vứt bỏ thứ dơ bẩn gì đó, há miệng định tiếp tục phun châu nhả ngọc, một mặt là để chọc tức Hạ Nghi Châu, mặt khác là cảnh cáo anh ta không được lại kiếm chuyện với Hạ ca.
Nhưng chưa kịp cho cậu cơ hội đi vào trọng tâm, người đó đã trực tiếp xoay người rời đi.
Phong Ngọc sửng sốt tại chỗ hai giây, đâu phải là người dễ nhịn nhục, lập tức đuổi theo, chen vào bồn rửa tay cùng người đó, cười lạnh bật nước, rửa qua loa hai cái, bỗng nhiên vươn tay hứng một vốc nước, hắt vào mặt và áo sơ mi của người đàn ông lạnh lùng đang định rời đi bên cạnh.
Bộ vest đen thẳng thớm trên người người đàn ông bị nước làm sẫm màu hơn, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét góc cạnh u sầu, sau khi bị nước làm ướt càng thêm sắc bén và lạnh lẽo.
"Ha ha, cái này gọi là chó rơi xuống nước, đúng không? Hạ Tổng?" Phong Ngọc một tay chống bồn rửa tay, hơi ngẩng cằm, bàn tay còn lại thì vô thức tiếp tục nghịch dòng nước chảy ra từ vòi, cười như không cười, ý vị khiêu khích mười phần.
Khiến Hạ Nghi Châu vô cớ nhớ lại mấy năm trước, chỉ vì một câu nói của Hạ Khai Tễ, tiểu thiếu gia kia đã dẫn người dồn anh vào trong WC.
Cảnh đời thay đổi, nhưng cậu ta vẫn kiêu ngạo và độc địa như xưa, không hề thay đổi.
Hạ Nghi Châu vươn tay siết lấy cổ tay đang trêu nước kia, trở tay vặn một cái, liền trực tiếp ấn người xuống bồn rửa tay.
Bàn tay còn lại thì khi tiểu thiếu gia giãy giụa đã siết chặt gáy cậu, ấn cậu xuống dưới vòi nước, khoảng cách đến dòng nước chảy chỉ có ba, năm centimet, những bọt nước bắn lên trực tiếp làm ướt sũng mái tóc của tiểu thiếu gia, bết dính đáng thương trên trán và mặt.
"Hạ Nghi Châu! Anh làm cái quái gì vậy?! Anh mẹ nó buông tôi ra! Lão tử làm anh chết tiệt!" Phong Ngọc khi bị đè xuống bồn rửa tay thì cả người vẫn còn mơ hồ, phản ứng lại lập tức giãy giụa, một bên không quên chửi bới lung tung.
"Ngốc." Người đàn ông chỉ nói một chữ, rồi làm động tác như muốn ấn cậu xuống dưới vòi nước.
Người dưới tay giãy giụa càng ngày càng dữ dội, nước bắn tung tóe lên tay và cổ tay Hạ Nghi Châu, nhưng người đàn ông lại không hề có ý buông ra.
May mắn thay, tiếng bước chân kịp lúc vang lên ở cửa, có người đến!
Phong Ngọc vội vàng kêu to: "Mau kéo cái thằng tâm thần này ra, lão tử cho mày mười vạn!"