Thế nhưng, Hạ Nghi Châu so sánh chiều cao của hai người, bỗng nhiên có một cảm giác rằng cơn ác mộng từng ám ảnh anh ta trong chốc lát đã tan biến một cách vô lý.
"Cậu một mình?" Hạ Nghi Châu cởi cúc áo vest, sau đó cởi áo khoác, ném trở lại xe. Theo từng bước chân của thanh niên đến gần, giọng điệu anh ta cũng không có gì dao động về cảm xúc, không nhanh không chậm mà tháo cúc tay áo sơ mi.
"Tôi một mình cũng đủ đánh cho anh nằm bò ra đất." Phong Ngọc cười lạnh một tiếng, vốn đã thấy ghê tởm khó chịu, lúc này càng thêm bực bội, trực tiếp ra tay.
Cây gậy bóng chày trên tay bị vứt bỏ, dù sao Phong Ngọc không định dùng nó để đánh người, ngay từ đầu cũng chỉ nghĩ dùng gậy bóng chày để đập cửa kính xe. Cổ tay quấn băng, nắm đấm giáng tới ngay khoảnh
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).