Cô là một nữ sinh nghèo mang ước mơ đổi đời. Anh là Tứ Gia của giới tài chính Hải Thành – Đường Kính Nghiêu – một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, mang ánh nhìn có thể làm cả thành phố run sợ.
Một cuộc gặp gỡ tưởng như ngẫu nhiên, lại là khởi đầu của ba năm “kim ốc tàng kiều” không danh phận. Trong mắt thế nhân, cô chỉ là món đồ chơi được nuôi dưỡng trong thế giới vàng son của anh. Nhưng họ không biết, cô gái nhỏ ấy vừa ngây thơ, vừa can trường – từng bước trưởng thành giữa ánh mắt soi mói và sự cưng chiều ngầm không tên.
Anh không ràng buộc, cô không ỷ lại.
Cô lợi dụng thế lực của anh để thay đổi vận mệnh mình, nhưng chưa từng ảo tưởng có thể bước vào tim anh. Đến đúng thời điểm, cô mỉm cười rút lui, để lại một câu cảm ơn nhẹ như gió thoảng:
“Đường tiên sinh, cảm ơn ngài đã quan tâm em trong ba năm qua.”
Anh tháo kính, nới lỏng cà vạt, nâng cằm cô lên – đáy mắt không gợn sóng, chỉ lạnh nhạt nói:
“Cánh cứng rồi, muốn bay à?”
Lần chia ly ấy – lạnh lẽo như băng tuyết, đau như xé thịt. Để rời xa anh, cô đánh đổi bằng máu, bằng nước mắt – và bằng cả trái tim từng yêu thầm không dám nói.
Nhiều năm sau trở về, cô không còn là cô sinh viên non nớt ngày nào, mà đã là một nhân vật có tiếng trong giới đầu tư. Nhưng những lời xì xào vẫn như mũi dao lướt qua tai:
“Cô ta thật to gan, lợi dụng Tứ Gia xong còn đâm anh ta một nhát chí mạng. Giờ trở về, chờ chết đi!”
Bữa tiệc định mệnh hôm ấy, cô đến muộn, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Đường Kính Nghiêu.
Tất cả đều nghĩ anh sẽ lạnh lùng lướt qua.
Nhưng…
Anh gắp thức ăn cho cô, bóc từng con tôm hùm, dịu dàng dặn dò:
“Món này em đừng ăn, có dầu lạc – em dị ứng.”
Ánh mắt anh vẫn sâu như hồ nước đêm, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô ở góc khuất:
“Hải đường ở biệt viện Vịnh Hải nở rồi, không muốn đến ngắm cùng anh sao?”
Tình yêu chưa từng tắt, chỉ là giấu rất sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
Một chuyện tình không danh phận nhưng đầy tính toán.
Một cô gái ngọt ngào dùng dũng khí để đổi lấy tự do.
Một người đàn ông quyền thế luôn đứng trong bóng tối… chờ một trái tim trở về.
Tagline:
Khi em cất bước rời đi, anh mới biết – mọi toan tính suốt ba năm ấy, chỉ để giữ em ở lại bên mình.