Tần Nhất Ngung buông lỏng cổ áo Nam Ất.
Anh lùi lại vài bước, cũng bật cười, cười một lúc lại như muốn khóc. Quá tối, quên đeo kính, Nam Ất nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Cứ thế, họ giữ im lặng trong căn phòng lờ mờ.
Mười phút sau, Tần Nhất Ngung như tìm lại được hồn vía, xoay người, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay bật chiếc đèn bàn bên cạnh.
Ánh sáng vàng nhạt tràn ngập không gian, chiếu sáng những cuốn sách cũ chất chồng, chai rượu, chiếc giường đơn màu xanh thẫm, và cả bức tường dán đầy giấy ghi chú loang lổ vết mực.
Nơi đây không có guitar, không có loa, không có tai nghe, không có thiết bị sáng tác, thậm chí một bản nhạc phổ cũng không thấy. Không gian sống của Tần Nhất Ngung không còn tồn tại bất cứ thứ gì liên quan đến âm nhạc.
Anh im lặng ngẩng đầu dựa vào sofa, nhìn trần nhà, một lúc sau, quay đầu nhìn Nam Ất, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, trong ánh mắt thoáng qua tia muốn hỏi điều gì đó.
Nam Ất không hiểu ánh mắt ấy, có vẻ như không cam lòng, có bối rối, hình như còn có chút đau buồn.
Rất nhanh, tia xúc động ấy bị anh thu hồi, khi mở miệng, đã biến thành lời thăm hỏi nhạt nhẽo.
"Trước đây... cậu ở ban nhạc nào?"
Giọng điệu của anh rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc trước, thậm chí còn khiến Nam Ất nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp mặt, hiếm khi có chút nghiêm túc, cũng cố ý hạ giọng nói chuyện.
Nhưng cậu không hiểu nguyên nhân của sự thay đổi này.
"Không có."
Tần Nhất Ngung nhíu mày: "Cái gì?"
Nam Ất dừng một chút: "Trước đây, tôi chưa từng ở ban nhạc nào."
Lúc này sắc mặt anh thay đổi, trở nên cực kỳ nghi hoặc, Nam Ất thấy thú vị, thầm nghĩ hiện tại anh chắc muốn mắng người lắm.
Nhưng Tần Nhất Ngung không mắng, ngược lại còn cười.
Đây là lần đầu tiên Nam Ất phán đoán sai lầm, và cảm thấy kỳ lạ vì điều đó.
Anh lại hỏi: "Phòng tập của các cậu ở đâu?"
"Trung Quan Thôn Đông Lộ, tòa nhà thấp mái xanh lam phía sau Hưng Vận Đại Hạ, tầng hầm, phòng trong cùng, tối nào chúng tôi cũng ở đó."
"Ồ." Tần Nhất Ngung hỏi xong, lại chìm vào im lặng.
Nam Ất phát hiện, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt mình.
Cậu vô thức cụp mắt xuống.
Tần Nhất Ngung cũng thu hồi tầm mắt, liếc nhìn chiếc bao đàn guitar dựng bên cạnh.
"Đã đến rồi, đàn một bản cho tôi nghe thử xem."
Không phải là không có hứng thú sao?
Nam Ất thắc mắc trong lòng, nhưng cũng không để ý lắm, tính cách Tần Nhất Ngung vốn thất thường, làm ra hành động gì cậu cũng không bất ngờ.
Chỉ là nơi này không giống phòng tập, anh đột ngột đổi ý muốn nghe, cậu không mang theo thiết bị gì.
Hình như đọc được điều gì đó từ sự do dự này, Tần Nhất Ngung đứng dậy, đi vào phòng, không lâu sau, anh lôi ra một chiếc ampli guitar Spark.
"Cắm vào đây đi." Anh vặn nút đầu tiên đến chế độ BASS, thay đổi cài đặt hiệu ứng, "Âm trầm không có ampli bass thì hiệu ứng không tốt lắm, tạm dùng vậy."
Nam Ất nhướng mày.
Còn tưởng anh đã đốt hết tất cả những thứ liên quan đến ban nhạc rồi chứ.
"Ừm." Cậu lấy bass ra.
Tần Nhất Ngung nhìn sang, đó là một cây đàn cực kỳ bình thường, thậm chí có thể nói là loại dành cho người mới tập, màu đen xám chuyển sắc, loại đàn phổ biến mà người mới hay dùng.
Nói thật, điều này cũng khá phù hợp với dự đoán.
Anh kỳ thực không trông đợi gì nhiều vào trình độ chơi nhạc cụ của Nam Ất, dù sao tuổi tác cũng ở đó, lại là người chưa từng có kinh nghiệm ban nhạc, hoàn toàn là lính mới.
Có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú lên thôi. Thích âm nhạc, nên đi xem lễ hội âm nhạc, nhân tiện thích Vô Tự Giác Lạc, thích anh của ngày xưa, vì thế bốc đồng đến mời, căn bản không suy nghĩ nhiều.
Nếu đổi lại là người khác, Tần Nhất Ngung sẽ không cho một chút cơ hội nào, trực tiếp đuổi ra ngoài, huống chi là để người ta đàn bass trước mặt mình, quả thực là chuyện hoang đường.
Nhưng lại là cậu.
Nếu thực sự không cho một chút cơ hội nào, có hơi quá tàn nhẫn.
Cũng tàn nhẫn với chính anh, dù sao khoảnh khắc rung động ban đầu đó là thật.
Anh căn bản không nhận ra, từ đầu đến cuối, anh đều nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy một cách vô thức.
Nam Ất cắm ampli, cúi đầu lên dây: "Muốn nghe gì?"
Tần Nhất Ngung thở dài, trông có vẻ thờ ơ.
"Gì cũng được, đều như nhau."
Anh không trông đợi gì vào điều này, hay nói đúng hơn là không trông đợi gì vào bản thân. Dù sao thì kết quả cũng vậy thôi.
Cho dù tìm được thì sao? Họ nên gặp nhau ở đỉnh cao nhất, chứ không phải bây giờ, bản thân như một con chó nhà có tang, chấp nhận lòng thương hại của cậu.
Ai cũng có thể đưa tay ra, ai cũng có thể thương hại anh, nhưng người đó thì không thể.
Mắt Tần Nhất Ngung mờ mịt, anh nghiêng đầu, không muốn đối mặt với khuôn mặt Nam Ất, dùng giọng điệu rất bình thản, thậm chí có thể coi là dịu dàng, nói ra những lời càng thêm phũ phàng.
"Đàn xong thì cậu có thể đi, đừng xuất hiện nữa, được không?"
Những lời này, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Tần Nhất Ngung đã nói rất nhiều lần, nhưng trực giác mách bảo Nam Ất, đây có lẽ thực sự là lần cuối cùng.
Trước đó, cậu không phải chưa từng nghĩ cách dùng kỹ thuật để chinh phục Tần Nhất Ngung, cho nên mới muốn dẫn anh đến phòng tập, mà trùng hợp cậu cũng biết, Tần Nhất Ngung của quá khứ rất rất cần một tay bass có kỹ thuật tốt.
Đây là điều cậu đã tận tai nghe được vào sáu năm trước.
Lúc đó, chìm đắm trong thù hận, Nam Ất gần như đánh mất niềm vui của một học sinh trung học bình thường, cũng đánh mất cả khả năng biểu đạt.
Cậu càng hận, cổ họng càng nghẹn lại, không thể nào lên án, không thể nào gào thét, chỉ có thể một mình bước đi trong đường hầm tối tăm tĩnh mịch.
Thế nhưng Tần Nhất Ngung xuất hiện, anh dùng một bài hát dang dở, bất chấp tất cả, đập vỡ một lỗ hổng, mỉm cười nói với cậu, thấy chưa? Đây là rock and roll.
Thế là Nam Ất tạm thời thoát khỏi đau đớn, dày vò, bất công, phẫn uất và tủi thân, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình vẫn còn sống.
Cuối cùng cậu cũng không cần phải giam cầm bản thân trong thù hận. Đây không còn là lựa chọn duy nhất trong cuộc đời.
Cậu có thể đuổi theo bóng lưng người kia, chạy, thở hổn hển suy nghĩ: Thì ra có một phương tiện có thể thay cậu gào thét, thay cậu đứng giữa bùn lầy và mưa bão mà hét lên một câu "Thế giới này thật sự khốn nạn!", nói cho cậu biết im lặng không phải là hèn nhát, nhất định sẽ có một ngày cậu có thể phản kháng lại tất cả sự thờ ơ, tất cả những nỗi đau.
Thì ra Tần Nhất Ngung là người như vậy, anh cần một tay bass có thể sánh vai cùng anh? Cậu học hỏi rất nhanh, rất nhanh.
Cậu không sợ bị thiêu đốt bởi ánh hào quang của thiên tài, cậu có thể lấp đầy chỗ trống này.
Cậu sẽ trở thành lối thoát mới, có thể đập vỡ bất cứ lúc nào trong đường hầm tăm tối của anh.
Nhưng đến lúc này, khi đứng trước mặt Tần Nhất Ngung với tư cách một tay bass, Nam Ất lại do dự.
Cậu cũng hiểu, là Tần Nhất Ngung của quá khứ cần.
Còn bây giờ? Cậu không chắc chắn. Tay Tần Nhất Ngung không thể gảy đàn guitar nữa, cuộc đời anh đã bị đập nát, khó mà quay đầu lại.
Bồn chồn dâng lên, Nam Ất như trở về thời điểm mới tập đàn.
Lúc đó Nam Ất 13 tuổi, dùng một nghìn tệ tiền thưởng cuộc thi mua cây bass đầu tiên trong đời, cũng tìm được tài khoản của Tần Nhất Ngung trên nền tảng âm nhạc, lúc đó Vô Tự Giác Lạc vừa nổi tiếng, anh cũng mới 17 tuổi, từng đăng tải vài bản demo bằng tài khoản cá nhân.
Phong cách đặt tên của anh rất kỳ quái, luôn thích viết một tràng dài. Ví dụ như [Liệu mình có thể nuôi ba mươi con mèo không], [Thật sự thích cái tên mới của mình] và [Ai không cho tôi ăn hàng rong tôi sẽ liều mạng với người đó], đương nhiên, sau này chúng được phổ nhạc, tên gọi cũng bị thay thế bằng những từ ngữ phù hợp để phát hành hơn.
Trong số đó, có một cái tên bài hát ngắn gọn nổi bật, chỉ là một dấu ba chấm.
Đây cũng là bản demo duy nhất sau này không được phổ nhạc.
Tần Nhất Ngung từng bình luận dưới bài hát này, tự nói với chính mình: Viết mãi không ra được một đoạn bass nào phù hợp.
Có lẽ là vì sự hòa hợp của nhóm, những lời phàn nàn ẩn ý này sau đó đã bị xóa.
Nhưng Nam Ất vẫn luôn nhớ rõ.
Cậu đã nghe bản demo đó vô số lần, nghe khi đạp xe, nghe khi làm bài tập, nghe cả lúc ngủ. Sau đó vào một đêm mất ngủ, cậu ôm đàn chạy lên sân thượng chung cư, dùng hai mươi phút viết ra một đoạn bass line.
Lúc xuống, đầu ngón tay đều đã tê cứng, nhưng lòng bàn tay lại rất nóng.
Nhìn chằm chằm vào tay mình, tiếng mưa dần vang lên, dòng suy nghĩ cũng từ đêm đông hôm ấy, trở về căn phòng cho thuê này.
Cậu không nói gì, lấy điện thoại phát bản demo, ngón tay cũng nhẹ nhàng đặt trên dây đàn.
Nghe thấy đoạn guitar quen thuộc, Tần Nhất Ngung sững sờ.
Vài phút trước, anh còn làm ra vẻ "đến đây chinh phục tôi đi", tưởng tượng xem Nam Ất sẽ chọn bài gì. Trong đầu đã nghĩ qua vô số bài hát, nhưng lại không ngờ tới sẽ là bài này.
Đây là bài hát anh viết cho mẹ năm đó.
Phong cách phối khí của bản demo gần giống Midwest emo và math rock, guitar có tiết tấu nhảy vọt. Cách phối trống lệch nhịp cũng là do Tần Nhất Ngung đề nghị, nhưng lúc đó, những đoạn bass line mà Hứa Tư đưa ra anh đều không hài lòng, nhịp điệu không đúng, chỉ là bám theo guitar, giống như cái neo nặng nề, kéo toàn bộ không khí giai điệu chìm xuống.
Vì vậy, cuối cùng anh không đưa bass vào bản demo, cũng không phổ nhạc cho bài hát này. Đối với âm nhạc, anh có yêu cầu gần như hà khắc, không được là không được, kém một chút cũng không muốn, huống chi là một bài hát đặc biệt như vậy.
Nhưng lúc này, khi tiếng bass của Nam Ất vang lên, mọi thứ đều trở nên khác biệt.
Một góc khuất màu xám phủ đầy bụi bặm từ lâu trong lòng anh, bỗng nhiên được thắp sáng.
Là cảm giác tro tàn lại cháy?
Khác với tất cả các bassline trước đây, ngay từ giây đầu tiên, Nam Ất đã thể hiện kỹ thuật two-handed tapping cực kỳ điêu luyện, bắt tai đến cực điểm, xen kẽ giữa những lần gảy dây là slap đầy nhịp điệu, không hề nhàm chán, cảm giác nhịp điệu cực tốt.
Chỉ mất mười mấy giây, giai điệu bass độc đáo đã được đặt nền móng, không phải chỉ là lót nền, làm nền mà là không hề che giấu sự giằng co, đối đầu với guitar của anh.
Là ăn miếng trả miếng, thế lực ngang nhau, nhưng lại duy trì sự đồng cảm tần số, mỗi một nhịp điệu đều vừa phải, hòa quyện một cách tự nhiên, như thể có thể hiểu hết bài hát anh viết.
Bàn tay vô thức siết chặt, khoảnh khắc này, linh hồn thiếu niên như trở về thân thể này, cùng thiếu niên trước mắt, cùng nhau buông thả, cuồng nhiệt hòa tấu.
Nam Ất cúi đầu, tóc mái ướt đẫm che khuất lông mày, cây bass đen xám chuyển sắc gần như hòa làm một với cậu, giọt nước từ đuôi tóc rơi trên đàn, dường như cũng hóa thành nốt nhạc.
Kỹ thuật, nhịp điệu và cách phối hợp tiết tấu đều không thể chê vào đâu được, dứt khoát, gọn gàng, giai điệu trầm bổng như cơn mưa lớn sau lớp kính, xen kẽ, tuôn trào.
Nếu nhắm mắt lại nghe, nhất định sẽ cho rằng đoạn bass line này xuất phát từ một người chơi lâu năm, kỹ thuật điêu luyện, cho dù là tung ra để người khác học, cũng không có mấy ai đàn được.
Mà cậu mới mười tám tuổi.
Nghĩ đến những lời Nam Ất vừa nói, Tần Nhất Ngung phủ nhận trong lòng.
Sao có thể là vì cậu ta biết chơi bass?
Người này... rõ ràng là sinh ra để trở thành tay bass.
Nốt nhạc cuối cùng kết thúc, Nam Ất nhẹ nhàng áp tay lên dây đàn.
Thời gian của một bản demo chỉ vỏn vẹn hai phút, rất ngắn, nhưng đàn xong khúc nhạc này, cậu lại như đã trải qua nhiều năm.
Cầm cây đàn đầu tiên của mình, đàn xong đoạn bass line đầu tiên viết cho bài hát của Tần Nhất Ngung, cuối cùng Nam Ất cũng đến trước mặt anh.
Bắn không trúng vòng mười điểm, coi như đạt được mục tiêu sao?
Nam Ất không chắc chắn, nhưng cậu thích giao quyền lựa chọn cho đối phương.
"Cảm ơn anh vì chiếc ampli, hiệu ứng cũng không tệ lắm." Cậu rút phích cắm, đeo đàn lên lưng, cũng nhặt chiếc mũ lưỡi trai trên mặt đất, liếc nhìn Tần Nhất Ngung đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa. Tóc anh rũ xuống che khuất toàn bộ cảm xúc, im lặng đến khác thường.
Nam Ất không chào tạm biệt, mở cửa rời đi.
Lúc xuống lầu, tim vẫn đập rất nhanh. Cậu hít sâu một hơi, bấm gọi cho Trì Chi Dương, nhưng chỉ có tiếng tút tút.
Bên ngoài mưa vẫn như trút nước, cậu đội mũ, định sẽ đạp xe đến phòng tập như lúc đến.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng gọi, nhưng không phải từ trong điện thoại.
"Này, tay bass."
Nghe theo tiếng gọi, Nam Ất ngẩng đầu lên giữa cơn mưa, nước mưa rơi lã chã trên mặt, làm mờ mắt cậu. Ký ức cũng theo đó mà hiện lên. Tần Nhất Ngung mở cửa sổ, trùng khớp với dáng vẻ sáu năm trước.
Thò nửa người ra ngoài, anh nghiêng đầu, ném xuống một chiếc ô.
"Đừng để ướt đàn của cậu."