Tám giờ tối.
Chỉ còn mười hai tiếng nữa là đến bài kiểm tra phân loại.
Vòng sơ tuyển của Crazy Band chỉ còn năm ngày nữa là kết thúc.
Trì Chi Dương liên tục làm mới trang đăng ký và bài đăng tuyển dụng mà cậu tự đăng, cho đến khi hai mắt cậu cay xè. Cậu ngẩng đầu nhìn Nam Ất đang đứng dựa vào một gốc cây cách đó không xa – cậu ấy đang nhìn chằm chằm ra cổng, mũ lưỡi trai che gần hết khuôn mặt, trông như một đặc vụ được cử đi làm nhiệm vụ.
Cậu không hiểu tại sao Nam Ất lại đợi ở đây, tại sao không đến cổng chính, và tại sao nhất định phải nấp sau trạm bảo vệ này? Ở đây có rất nhiều cổng, ai biết được Tần Nhất Ngung sẽ xuất hiện ở đâu.
Ngồi chờ sung rụng như vậy có thực sự hiệu quả không?
Lướt điện thoại một lúc, cậu vô tình lướt qua Weibo và nhìn thấy một tin tức giải trí được một tài khoản marketing đăng tải. Thật trùng hợp, đó là video quay lén Trần Uẩn, cậu ấm nhà họ Trần, đang hôn một nữ diễn viên nổi tiếng trong bãi đậu xe.
Nhìn thấy khuôn mặt và cái tên này, Trì Chi Dương cảm thấy buồn nôn, chửi thầm một tiếng, dứt khoát chặn tài khoản đó và cầu nguyện rằng Nam Ất sẽ không lướt qua thứ xui xẻo này.
Không hiểu sao, cảnh tượng trong quá khứ lại hiện lên trước mắt Trì Chi Dương – con hẻm tối tăm, hẹp và dài sau cổng Bắc của trường trung học, bảy, tám bóng người ẩn mình trong bóng tối, chặn lối thoát. Cậu trèo tường, liều mạng chạy, nhưng khi đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc.
Mọi người nằm la liệt, một bóng đen đang quỳ một gối, ghì chặt ngực người trên mặt đất. Giữa những tiếng thở hổn hển, Trì Chi Dương nghe loáng thoáng tiếng cầu xin, đó là giọng của Trần Uẩn.
“[Ất!]”
Ngay khoảnh khắc cậu hét lên, bóng đen buông tay đang siết chặt, đứng dậy, dừng lại một lúc, từng bước tiến về phía cậu. Sự im lặng của hắn còn nặng nề hơn cả màn đêm. Ánh đèn đường hỏng hóc chập chờn chiếu lên mặt Nam Ất.
Khuôn mặt vô cảm, dính đầy máu.
Trì Chi Dương mãi mãi nhớ khoảnh khắc đó.
Ong ong.
Một con muỗi phiền phức kéo cậu ra khỏi dòng hồi tưởng và cuối cùng đậu xuống mu bàn tay trái của cậu.
Bốp!
Một đòn chí mạng. Xác con muỗi bị đập bẹp dí trên hình xăm mặt trời trên mu bàn tay cậu.
Muỗi tháng Chín còn độc hơn cả muỗi mùa hè.
Trong tầm mắt, Nam Ất bỗng nhiên rời khỏi gốc cây đại thụ và bước về phía trạm bảo vệ.
Trì Chi Dương nhìn theo cậu ấy, bất chợt đứng bật dậy: “Mẹ kiếp, thực sự đến rồi à?”
Nhưng chân cậu đã bị tê, không đuổi kịp. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Ất đi vòng từ phía sau trạm bảo vệ ra trước cửa, chặn đường Tần Nhất Ngung – người đang định rời đi sau khi trả lại đồ thất lạc.
Đã lâu rồi Trì Chi Dương không gặp Tần Nhất Ngung ở trạng thái “người sống”, cậu cảm thấy như đã qua cả một đời.
Lần cuối cùng cậu gặp anh là bốn năm trước, trong buổi biểu diễn của RS ở livehouse. Hát được nửa chừng, Tần Nhất Ngung cãi nhau với tay trống, còn đập nát cây đàn Fender MB phiên bản giới hạn. Cảnh tượng lúc đó hỗn loạn không thể tả.
Cậu không ngờ rằng kẻ kiêu ngạo, ngỗ ngược năm nào, sau khi mất tích bấy lâu, giờ lại xuất hiện theo cách này.
Vừa nãy, khi nghe thấy Tần Nhất Ngung chào hỏi bảo vệ, Nam Ất có cảm giác như mình đang chơi game, khởi động lại, tải tệp, hết lần này đến lần khác.
Bởi vì cuộc trò chuyện của họ gần như giống hệt với những gì cậu đã mô phỏng trong đầu, vẫn là kiểu cà rỡ, khéo léo nhưng lại rất đáng yêu đó.
Đây là cổng phụ mà Tần Nhất Ngung thường ra vào nhất khi còn học đại học, người bảo vệ quen thuộc nhất với anh cũng vẫn làm việc ở đây.
Gặp lại sau vài ngày, Nam Ất âm thầm liệt kê những thay đổi của anh, như thể đang đọc một cuốn sách quý – gầy hơn, tóc vẫn hơi xoăn, dài hơn một chút, rám nắng hơn, không đeo khuyên môi nữa, lỗ xỏ có còn không? Trên người có thêm ít nhất ba hình xăm.
Điểm khác biệt rõ ràng nhất, cũng là chi tiết nhỏ nhặt nhất, chính là ánh mắt của anh đã thay đổi.
Những điều này dường như đang nhắc nhở cậu rằng đây mới là Tần Nhất Ngung thực sự, không phải chỉ tồn tại trong ký ức, cũng không phải là người sống trong đầu cậu bao năm qua.
Nhưng bỏ qua những chi tiết này, Tần Nhất Ngung dường như không thay đổi gì nhiều, ít nhất Nam Ất có thể phán đoán rõ ràng anh sẽ làm gì, nói gì.
Ví dụ như bây giờ, khi phát hiện mình bị chặn lại ở đây.
“Này học đệ…” Tần Nhất Ngung cười thành tiếng như thể nghe được một câu chuyện cười, đúng như những gì cậu đã mô phỏng trong đầu.
Nam Ất là người rất khó bị khơi gợi cảm xúc, nhưng khi nghe thấy từ “học đệ”, khóe mắt cậu vẫn không khỏi giật giật. Mặc dù học đệ này không phải học đệ kia.
Trong mắt Tần Nhất Ngung, họ chỉ là người xa lạ quen biết chưa đầy một tuần, bây giờ cũng chỉ thêm một cái mác “bạn học”.
Ánh mắt anh đầu tiên dừng lại trên nốt ruồi son trên má Tần Nhất Ngung, sau đó lại di chuyển xuống, nhìn chằm chằm vào hình xăm trên yết hầu anh.
“Tôi cần anh.” Cậu nói thẳng thừng.
Tần Nhất Ngung sửng sốt một giây.
Nhưng rất nhanh, anh đã bật cười như thể nghe được một câu chuyện cười.
À phải rồi, câu này Nam Ất đã từng nói khi họ gặp nhau lần đầu.
Cậu nói, ban nhạc của cậu cần một giọng ca chính biết chơi guitar.
Cần. Một từ khiến anh càng muốn trốn tránh hơn.
“Trông cậu thật lòng đấy.”
Đôi lông mày nhíu lại của Tần Nhất Ngung dần trở nên bằng phẳng, “Nhưng liên quan gì đến tôi?”
Rõ ràng, Nam Ất không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của anh, thậm chí cậu còn chẳng có cảm xúc gì, chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói những gì mình muốn nói.
“Gần đây có một cuộc thi dành cho các ban nhạc, Crazy Band. Chúng tôi muốn đăng ký tham gia, hiện tại vẫn còn thiếu một tay guitar.”
Cậu nhét poster vào tay Tần Nhất Ngung, đúng lúc Trì Chi Dương cũng chạy tới, đứng cách đó bốn, năm mét.
Thế là cậu chỉ vào Trì Chi Dương, giới thiệu: “Cậu ấy là tay trống, tôi là tay bass, phòng tập ngay gần đây, tôi biết bây giờ anh chưa có ý định này, nhưng cũng có thể đến xem chúng tôi tập luyện, nếu anh không vội.”
Tần Nhất Ngung liếc nhìn tấm poster, ánh mắt chuyển sang người chơi trống tóc bạch kim, cuối cùng dừng lại trên người Nam Ất, suýt chút nữa thì bật cười.
Tên này thật kỳ lạ, nói cậu ta cứng đầu thì cũng đúng, khá thông minh, nắm thóp anh rất rõ. Nhưng nói cậu ta khôn khéo thì lại không đúng, kỹ năng dụ dỗ kém cỏi như vậy, đến lừa người ta gia nhập cũng không xong.
Mà anh phát hiện, đã ba lần chạm mặt rồi, ấn tượng của anh về khuôn mặt này vẫn rất mơ hồ, là do cậu ta luôn đội mũ che khuất lông mày sao? Khiến anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu ta khi nói chuyện. Tuy nhiên, hình dáng môi cũng rất đẹp, thích hợp để xỏ khuyên môi.
Không đúng, lạc đề rồi.
Tần Nhất Ngung gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, quay lại vấn đề chính.
“Tôi thật sự không vội, nhưng xin lỗi, tôi là rác rưởi, không hứng thú với bất kỳ tay trống, tay bass hay ban nhạc nào.”
Anh vo tròn tấm áp phích, huých nhẹ vào vai Nam Ất, giọng điệu uể oải: “Rác rưởi cũng có quyền chỉ muốn ở trong thùng rác, không muốn bị tái chế.”
Tần Nhất Ngung chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
“Lập ban nhạc cái gì chứ, học hành cho giỏi đi, sinh viên năm nhất.”
Trì Chi Dương cảm thấy thật sự không còn hy vọng.
Mấy năm trước, những biệt danh tiêu cực của Tần Nhất Ngung đã ăn sâu vào lòng người cũng giống như âm nhạc của anh vậy – thần kinh, cứng đầu, tự luyến, kiêu ngạo, thích chèn ép thành viên, cực kỳ khó hợp tác. Anh như một cơn cuồng phong, đột ngột xuất hiện, càn quét tất cả, rồi lại biến mất không dấu vết vào khoảnh khắc nào đó, chỉ để lại một mớ hỗn độn.
Lý do biến mất không rõ ràng, không ai biết, ngay cả Nam Ất cũng không biết.
Cậu đã từng đến trường đại học này để tìm Tần Nhất Ngung, nhưng chỉ nhận được tin anh đã bảo lưu kết quả học tập.
Sau đó, khi gặp lại ban nhạc đó, họ đã thay đổi giọng ca chính và tay guitar, tiếp tục hoạt động như bao ban nhạc thay đổi thành viên khác. Chỉ là không ai có thể xóa nhòa dấu vết Tần Nhất Ngung từng tồn tại, đỉnh cao mà anh mang đến, đống đổ nát mà anh để lại, phong cách sáng tác và giọng hát mang đậm dấu ấn cá nhân, những người hâm mộ cuồng nhiệt và những kẻ ghét bỏ anh... Tất cả đều như thanh sắt nung đỏ, in hằn dấu ấn vĩnh hằng.
Có lẽ sự tồn tại của Tần Nhất Ngung vốn dĩ đã rất nguy hiểm, không thích hợp để bị nhồi nhét vào bất kỳ đội ngũ nào. Cho đến nay, trong phần bình luận bài hát debut của họ vẫn còn một bình luận được yêu thích nhiều nhất, nhưng lại đầy sóng gió.
[Nơi nào Tần Nhất Ngung xuất hiện, nơi đó sẽ phải gánh chịu “lời nguyền hào quang” của anh ta.]
Trì Chi Dương đã nói từ lâu rồi, một người như vậy không thể nào bị thuyết phục, thiên tài tỏa sáng rực rỡ như vậy sao có thể bằng lòng quay về làm lại từ đầu, dẫn dắt người mới chứ? Hơn nữa người này còn là Tần Nhất Ngung cứng đầu, ngang ngược. Cái tên này đặt cạnh câu nói đó nghe như một trò đùa.
Nhưng Nam Ất chưa bao giờ nghe lọt tai.
“Không phải, tại sao anh ta lại như vậy chứ! Tôi…” Nghĩ đến mức độ kiên trì của Nam Ất với Tần Nhất Ngung, Trì Chi Dương đành nuốt lời chửi thề vào bụng, “Hay là chúng ta đừng tìm anh ta nữa!”
Nam Ất trông không có vẻ gì là thất vọng, chỉ là ánh mắt có chút khó hiểu.
Cậu đứng im tại chỗ một lúc, sau đó quay người đi lấy ví ở trạm bảo vệ, không phủ nhận cũng chẳng đồng đồng ý với lời nói của Trì Chi Dương: “Về trước đi, mai cậu không phải lên lớp à?”
“Ừ.” Trì Chi Dương thở dài, “Không sao, không phải chỉ có mỗi anh ta.”
Nói xong, cậu lại cảm thấy lời này thật vô nghĩa, bản thân cậu là người kém an ủi người khác nhất, hơn nữa Nam Ất cũng chẳng cần an ủi. Thế là cậu chuyển chủ đề: “Hôm nay cậu còn đến 029 làm thêm không? Muộn thế này rồi, mai còn thi nữa, cũng phải ôn tập chứ.”
029 là một quán bar lớn gần trường Nam Ất, bà chủ là người Tây An, nên trực tiếp lấy mã vùng để đặt tên quán.
“Không cần.” Nam Ất không kiểm tra đồ trong ví, cậu biết không thiếu thứ gì, nên trực tiếp ném vào trong túi, “Tôi đã đổi sang chiều mai rồi, thi xong không có tiết.”
Thật là, đến cả lịch làm thêm cũng đổi, xem ra cậu ta định ở đây chờ anh ta cả đêm.
Trì Chi Dương gãi đầu.
Cậu định nói thật với Nam Ất là cậu đã đăng một bài tuyển dụng thành viên mới, nhưng rõ ràng là bây giờ, ngoài Tần Nhất Ngung ra thì Nam Ất không cần ai khác.
“Được rồi, vậy mai gặp ở phòng tập.” Trì Chi Dương cử động cánh tay, “Dạo này hình như tớ tập luyện hơi quá sức, tay đau nhức không nhấc lên nổi, phải về dán cao, cậu cũng đừng tập đàn nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Như thể chưa có chuyện gì xảy ra, Nam Ất vỗ vai Trì Chi Dương, thậm chí còn nở một nụ cười.
Cậu có bốn chiếc răng nanh dài và nhọn hơn người bình thường, kết hợp với đôi mắt phượng hẹp dài, hơi xếch lên và tròng mắt màu nhạt hiếm thấy, tạo nên vẻ hoang dã khó thuần phục. Người có hàm răng như vậy dường như đều có má lúm đồng tiền, Nam Ất cũng vậy, rất nông, chỉ có một bên phải, cười lên mới thấy rõ.
“Kịp rồi, yên tâm.”
Ký túc xá cách xa trường, Nam Ất đạp xe về, khi đi qua vạch kẻ đường, cậu lại một lần nữa bị ảo giác, là tiếng va chạm lớn trộn lẫn với tiếng còi xe cứu thương. Bao nhiêu năm trôi qua, cậu vẫn không thể quen được, đành đeo tai nghe, thật trùng hợp, bài hát đầu tiên mở ra lại là bài hát cũ của Tần Nhất Ngung.
Tiếng ồn ào trong ảo giác dần bị giọng hát của Tần Nhất Ngung át đi, cho đến khi cậu sắp về đến ký túc xá thì cuối cùng cũng biến mất.
Nam Ất không hiểu.
Tại sao Tần Nhất Ngung lại không tiếp tục ca hát?
Quan sát và phân tích đã trở thành thói quen của cậu, đằng sau bất kỳ hành vi nào của bất kỳ ai đều có động cơ và logic của nó, đều có thể bị bóc trần và phân tích, càng phân tích nhiều, càng rõ ràng, thì càng dễ kiểm soát.
Cậu muốn ghép những mảnh ghép rời rạc thành một Tần Nhất Ngung hoàn chỉnh, như vậy là có thể thuyết phục được anh, nhưng có lẽ là do thiếu một manh mối quan trọng nào đó, nên vẫn luôn không thể đạt được mong muốn.
Cậu sẽ tìm ra đó là gì.
Trưa hôm sau, Tần Nhất Ngung vừa ăn kem vừa lang thang trên phố Tây Tứ, vừa đi đến nhà thờ Xishiku thì nhận được tin nhắn của Chu Hoài.
[Hoài Tử: Không phải mày đã nhắc đến cuộc thi đó sao? Crazy Band ấy à? Tao đã hỏi thăm rồi, có vẻ rất náo nhiệt.]
[Hoài Tử: Nghe nói một trong những nhà tài trợ đứng sau là Thành Hồng Entertainment, nên chỉ cần vào vòng ghi hình sơ tuyển là có tiền, giải thưởng còn nhiều hơn, ngay cả giải ba cũng đã là hàng triệu tệ. Quán quân ngoài giải thưởng giá trị cao ngất ngưởng, còn có thể cả nhóm ký hợp đồng với công ty con của Thành Hồng là ZIA, biểu diễn ở ba lễ hội âm nhạc lớn nhất, đãi ngộ gần giống như mày hồi trước.]
Tần Nhất Ngung ngậm que kem, gõ chữ.
[Cá: Loại thi đấu này còn thiếu chắc? Không phải đều sụp tiệm hết rồi sao.]
[Hoài Tử: Nói chứ, ông anh tao có hai quán livehouse ở Bắc Kinh, một trong số đó đã được ban tổ chức thuê làm địa điểm sơ tuyển, chính là nơi mày biểu diễn lần đầu tiên ấy, Mộng Đảo, còn nhớ không?]
[Cá: Dương Tây à, nhớ chứ, giống hệt mày vậy, nói xem có phải mấy người gay đều có từ trường đặc biệt gì không, cứ thích túm tụm vào nhau như chim sẻ ở công viên Bắc Hải ấy.]
[Hoài Tử: Nói năng cái kiểu gì vậy hả tên trai thẳng chết tiệt.]
Tần Nhất Ngung gửi lại một biểu cảm mặt cười toe toét để chọc tức Chu Hoài, khiến cậu ta tức đến mức phải quay lại chủ đề chính.
[Hoài Tử: …]
[Hoài Tử: Nghe nói lần này thể lệ khác với những cuộc thi trước, có nhiều điều mới lạ, biết đâu có thể vực dậy được đấy.]
[Hoài Tử: Chắc chắn sẽ có người cover bài hát của mày.]
[Cá: Thôi đi, sao có thể là bài hát của tao được? Cẩn thận nhận được thư cảnh cáo từ luật sư đấy.]
Anh không còn như lúc mới xảy ra chuyện nữa. Bây giờ Tần Nhất Ngung có thể bình tĩnh nhắc đến những chuyện tồi tệ này, thậm chí còn có thể nói đùa với Chu Hoài.
Dù sao thì anh cũng chẳng còn gì để mất nữa.
[Hoài Tử: Điên à, đó chính là bài hát của mày!]
Thời tiết rất đẹp, gió nhẹ nhàng thổi qua tóc, lễ misa ở nhà thờ cách đó không xa đã bắt đầu, giọng hát của dàn hợp xướng vang lên, du dương và thanh bình, Tần Nhất Ngung nheo mắt, nằm thẳng cẳng xuống đất. Người qua đường thấy vậy đều ngoái đầu nhìn, nhưng anh chẳng thèm quan tâm, chỉ muốn được phơi mình dưới ánh mặt trời rực rỡ như một con cá chết.
Một bác lao công tốt bụng thấy anh như vậy, liền ân cần hỏi: “Cậu bé, cháu không sao chứ?”
Tần Nhất Ngung nhắm mắt, hét lớn như hát: “Cháu không sao đâu ạ, bác cứ yên tâm! Cháu bị điên đấy!”
Cây chổi trong tay bác lao công rơi bộp xuống đất.
Ánh nắng chói chang, trong một khoảnh khắc bị tiếng ồn ào bao vây, Tần Nhất Ngung bỗng chốc trở về quá khứ, cảm giác nằm trên sân thượng hồi cấp ba cũng giống như bây giờ.
Nhưng điện thoại lại rung lên, phá vỡ cảm giác quen thuộc này.
Biết ngay mà.
Đột nhiên gửi nhiều tin nhắn như vậy, vòng vo tam quốc, chắc chắn là đang có điều gì muốn nói đây.
[Hoài Tử: Tao nói này, mày phải cẩn thận đấy, đừng để bị lợi dụng nữa. Cậu trai đẹp trai kia tốn bao nhiêu công sức tìm mày, mày không biết là vì sao à? Nếu thực sự có thể lôi kéo được một cựu thành viên ban nhạc nổi tiếng, đầy rẫy thị phi tham gia thì khỏi phải nói đến thắng thua, chỉ riêng độ hot cũng đã đủ rồi. Với độ nổi tiếng và sức ảnh hưởng của mày, ai mà chẳng muốn dựa hơi chứ?]
Chu Hoài vốn không muốn nói lời khó nghe như vậy.
Nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn bạn mình giẫm vào vết xe đổ, bị ma cà rồng mới bám lấy.
Trên khung trò chuyện, dòng chữ [Đối phương đang nhập…] vẫn luôn hiện lên.
Xem ra lời này đã nói trúng tim đen cậu rồi.
Lúc này chắc chắn là đang bận rộn viết một bài văn ngắn để cùng cậu ta mắng chửi người khác đây.
Nhưng cuối cùng, Chu Hoài chỉ nhận được một câu trả lời.
[Cá: Mày nói đúng, tao giỏi thật đấy.]
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường 1:
Rốt cuộc Tần Nhất Ngung đã gõ những gì? Mời xem video sau:
[Hả? Cũng bình thường mà, tao thấy cậu ta không giống như mày nói, có nhiều tâm cơ như vậy đâu, nếu thực sự muốn dựa hơi tao để nổi tiếng thì ít nhất cũng phải đưa ra điều kiện hấp dẫn chứ, mày không biết cậu ta, chẳng nói gì cả, chỉ liên tục rủ tao đến xem bọn họ tập luyện, chẳng có chút lợi ích gì, chẳng lẽ tao dễ bị lừa như vậy sao?]
Tần Nhất Ngung gửi xong, tự mình xem lại một lượt.
Hình như mình rất dễ bị lừa, bị cậu ta lừa đến mức quay lại trường học, chi bằng bảo cậu ta cùng mình đến thư viện tự học luôn đi.
Xóa xóa.
[Hả? Cũng bình thường mà, tao thấy cậu ta khá cứng đầu, chỉ là một đứa nhóc, mới vào đại học, cậu ta hiểu cái quái gì chứ, cùng lắm là lừa được mấy cô gái nhỏ thôi.]
Xem lại lần nữa.
Không đúng, chắc là có thể lừa được rất nhiều cô gái nhỏ.
Không đúng, đây không phải trọng tâm.
Xóa xóa.
[Cũng bình thường mà, tao thấy cậu ta không xấu xa như mày nói, tao tự có phán đoán của mình.]
Chỉ một dòng này thôi, chắc là bình thường rồi nhỉ.
Nhưng 20 chữ ngắn ngủi, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Xóa xóa.
Năm phút sau, Tần Nhất Ngung gửi câu cuối cùng của chương 2, sau đó nằm xuống ngủ ngon lành.
Tiểu kịch trường 2:
Ngày hôm sau, bác lao công mang đến một tấm biển nhỏ và cắm xuống.
[Vui lòng không nằm đè lên bãi cỏ, xin cảm ơn!]