Sau khi tan học, Tôn Tượng bị Chu Phòng Tôn kéo đi, Chu Phòng Tôn không nhìn ánh mắt chan chứa oán khí đến từ nữ sinh mà vẫn chăm chăm kéo tay hắn không buông. Tôn Tượng nhìn gò má tinh xảo của cậu, trong ngực chứa đầy thỏa mãn.
Đến lúc nào mình mới có thể kéo tay cậu quang minh chính đại, không cần phải để ý điều gì, không quan tâm ánh mắt của người khác đây.
Đến nhà Chu Phòng Tôn, Tôn Tượng bị cậu hào hứng kéo vào phòng, Tôn Tượng nhìn giường chiếu lộn xộn, ngơ ngác đứng im tại chỗ, một lát sau, hắn chỉ vào giường của Chu Phòng Tôn nói: “Giường của bản thân mà cũng không dọn…”
“…Ặc.” Vội vàng gấp gọn chăn, đặt mông ngồi lên giường nói: “Bởi vì dậy sớm quá, lúc đấy vội như thế, nào còn tâm tình đi gấp chăn dọn giường nữa.”
Tôn Tượng sau khi nghe thấy thế, cười ra tiếng: “Mày thà cứ nói là do lười đi…”
“…” Bị nói đến đỏ mặt, không dám phản bác.
Hai chân chà chà vào chăn, Chu Phòng Tôn có hơi không chịu được ánh mắt của Tôn Tượng đang nhìn chằm chằm vào mình. Vì vậy, cậu khẽ cắn môi nói: “Tao đi nấu cơm cho mày…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT