Việt Lâm: “Ta không phải cửu ca của ngươi.”
Bạch Cô lộ ra thần sắc đau khổ, cười: “Cửu ca, ta biết ngươi không chịu tha thứ cho ta.”
Người bình thường gặp phải tình huống này chỉ cảm thấy hắn hơi quá phận rồi.
Nên Việt Lâm mắng: “Có bệnh.”
Hắn nhìn thoáng qua Sở Hàn Kim. Hiểu ý, Sở Hàn Kim cũng làm bộ không thân với hắn, đi đến chỗ tương đối vắng người trong sân đặt quan tài. Cũng không thể nói là giả vờ, dựa theo tính cách của Sở Hàn Kim, không để ý đến hắn mới hợp tình hợp lý. Hai người bọn họ đều rời đi, người nọ còn đuổi theo sau lưng, dường như đau khổ mà cầu xin: “Cửu ca.”
Việt Lâm không để ý tới, đi thẳng đến chỗ gần như không có ai, người sau lưng vẫn bám theo như cũ: “Cửu ca.”
Việt Lâm phất tay áo, trong tay bắn ra một đạo linh khí đánh hắn lui về phía sau vài bước, bước chân hắn tập tễnh, thân thể hơi không ổn định. Bạch Cô khóe miệng tràn ra tơ máu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT