Chu Khải nhướn mày: "Cái này... cái này có gì không tốt sao?"
Tô Giản tiến lên đè vai Chu Khải, từ trên cao nhìn xuống: "Tốt cái gì mà tốt? Anh đừng quên, anh suýt nữa thì phải sống cô độc cả đời đấy."
Chu Khải cười để cô đè, khóe môi nhếch lên, tay sờ sờ eo cô.
Tô Giản: "..."
Một lúc sau, cô đưa tay bế Tiểu Chu Thần đi. Tiểu Chu Thần ngửi thấy mùi thơm từ mẹ, vội vàng rúc vào, ôm lấy cổ cô. Chu Khải dựa vào đầu giường, cổ áo áo ngủ lụa rộng mở. Anh húng hắng cười một tiếng: "Ghen tị chết đi được với con trai tôi."
Tô Giản trừng mắt nhìn anh một cái.
Một người tài giỏi như Chu Khải đương nhiên chưa bao giờ chăm sóc con. Có thể nói, từ khi Tiểu Chu Thần sinh ra đến 5 tuổi, Chu Khải chưa bao giờ ở cùng con một mình quá 3 tiếng. Anh học cách thay tã khi Tiểu Chu Thần sắp không cần tã nữa. Người đàn ông này sinh ra đã không biết làm việc nhà, chăm sóc con cái, càng không thể trở thành một ông bố bỉm sữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT