Kỹ năng lái xe của Tô Mộc giờ đã rất tốt. Lên đường cao tốc, cậu ấy lái xe rất vững. Tô Giản ngồi ở ghế phụ, ngáp ngắn ngáp dài. Tô Mộc đưa tay sờ tóc Tô Giản, trông như một ông cụ non: “Buồn ngủ thì ngủ một lúc đi.”
Tô Giản cười liếc nhìn cậu ấy một cái.
Tô Mộc hắc hắc một tiếng, gãi đầu. Cái sợi tóc xoăn vừa bị cậu ấy vuốt xuống lại cong lên. Cậu ấy hơi bực bội, dùng sức ấn xuống. Thời cấp ba, người ta nói sợi tóc xoăn này rất đáng yêu, nhưng giờ lên đại học, cậu ấy cần vẻ nam tính, kết quả cái sợi tóc này cứ chốc chốc lại dựng lên, phiền chết cậu ta.
Tô Giản nói: “Chị ngủ một lát, lát nữa đến lượt chị lái.”
“Vâng.” Tô Mộc gật đầu. Cậu quay đầu nhìn Mạnh Quyên một cái, Mạnh Quyên ngủ rồi, vừa lên xe đã ngủ. May mà không nôn, thùng xe không đủ chỗ, ghế sau cũng chất đầy một chiếc vali, bên trong là quần áo Mạnh Quyên mua cho bà ngoại. Tô Giản nói xong, quay đầu dựa vào ghế ngủ.
Tự lái xe về sẽ rút ngắn được một giờ so với đi tàu. Khoảng ba tiếng có thể đến thị trấn Thủy Hương. Vì xuất phát từ sáng sớm, nên đến giữa trưa là đã đến nơi. Thị trấn Thủy Hương vẫn không có gì thay đổi, dòng suối ở giữa, hai bên là đường lát đá. Lối vào chợ người qua lại tấp nập. Vì sắp Tết nên đèn lồng đã được treo lên từ sớm.
Một làn gió mát lạnh thổi vào trong xe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play