Ăn mì xong, Tô Giản muốn dọn dẹp bát đũa, Chu Khải lại kéo tay cô, nói: “Đừng rửa vội. Ôm một cái đã.”
Nói rồi anh kéo cô lên đùi, đưa tay ôm lấy eo cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô. Chu Khải cảm thấy yên lòng. Một lát sau, anh ôm cô đi về phía phòng ngủ. Tô Giản vội vàng giãy giụa: “Ban ngày ban mặt anh làm gì đấy?”
“Làm em.”
Chuyện này kéo dài hơn hai tiếng. Điện thoại của Tô Giản vẫn luôn reo. Chu Khải cũng không khá hơn. Hôm nay hai người cũng không phải rảnh rỗi không có việc gì. Tô Giản nghe điện thoại, vội vàng đứng dậy, sửa sang quần áo. Chu Khải cũng cài lại cúc áo sơ mi, một tay đỡ eo cô, giúp cô đứng vững, nói: “Cùng đi công ty.”
Tô Giản không nhịn được lườm anh một cái, sau đó ra khỏi phòng, quay người lại lấy túi. Một lúc sau mới phát hiện chung cư không có robot. Cô hỏi: “Ba con robot đâu rồi?”
Chu Khải cài xong cái cúc cuối cùng, nói: “Ở phòng nghiên cứu. Cứ một thời gian lại phải mang chúng nó đi nâng cấp, nếu không dễ bị lão hóa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT