Giang Hành thấy dáng vẻ tức giận này của anh thật buồn cười. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt không vui của Thẩm Thanh Lam, cười một vòng rồi mới nói: “À đúng rồi, sao em lại thích ăn lẩu cay đến thế?”
Thẩm Thanh Lam thực sự có một sự cố chấp quá mức với lẩu cay. Hiện tại cả phòng làm việc đều biết, nếu ăn lẩu cay thì phải ăn ở ngoài, còn phải xịt khử mùi, nếu không thầy Thẩm sẽ không vui.
Nguyên nhân thầy Thẩm không vui không phải vì không thích, mà là vì quá thích nhưng không được ăn!
“À? Vị của tuổi thơ ấy mà…” Thẩm Thanh Lam nói lấp lửng.
Anh lớn lên ở viện phúc lợi, mỗi thứ Sáu đều được ăn lẩu cay…
Thực ra nguyên nhân này cũng không có gì đặc biệt hay khó nói, chủ yếu là tạm thời anh chưa nghĩ ra cách nào để nói với Giang Hành chuyện mình lớn lên ở viện phúc lợi.
Đặc biệt, chuyện này còn kéo theo những chuyện khó xử hơn từ khi anh còn nhỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play