Vương Tú đang hưởng thụ sự hầu hạ của nô bộc, thấy vậy liền giơ tay vỗ vai hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Nghỉ một chút liền thắng lợi rồi, nghĩ đến mấy món đồ kia của con đi.”
Dừng một chút, trong lòng mắng một câu 'cái thằng nhóc hư đốn này còn chưa chịu ngủ', Vương Tú lại nói thêm một câu, “Đã thức hai ngày rồi, lúc này mà bỏ cuộc, chẳng phải là 'kiếm củi ba năm thiêu một giờ' sao.”
Vương Tú cũng bất quá Trúc Cơ bảy tầng, không thể dùng tâm niệm truyền âm được.
Nguyệt Hào Soái nghe vậy, cau mày nhíu chặt thành hình chữ "xuyên" (川), miễn cưỡng gượng dậy tinh thần.
Hắn cố gắng tỉnh táo một lúc, lại muốn ngủ gật, ngày thường hắn tu luyện cũng không có khắc khổ như vậy, thời gian ăn chơi còn nhiều hơn thời gian tu luyện.
Vương Tú hiểu con trai mình, nghĩ tới càn khôn giới và di sản cha mẹ Nguyệt Chiết Chi để lại, hận 'sắt không thành thép', lại vỗ vào hắn một cái.
Ngủ, ngủ, ngủ! Kiếp trước là heo à.
Nguyệt Hào Soái vì thế tức giận, hắn đứng lên, một cước đá văng ghế: “Mẹ chỉ biết đánh con, sao mẹ không đi mà làm!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play