Xuyên không thành nữ phụ pháo hôi, vừa mở mắt đã mất cha mẹ, Mạnh Thanh phát hiện số phận của mình như con rối bị giật dây giữa chốn quyền mưu. Trước mặt nàng chỉ có hai con đường, nhưng cả hai… đều là địa ngục.
Một là: trở thành lễ vật chúc thọ, bị cữu cữu đầy dã tâm đưa lên giường lão vương gia biến thái – kẻ quyền khuynh triều chính, tính tình tàn bạo. Từ đó về sau, sống không bằng chết, làm món đồ chơi tùy hứng cho đám nam nhân đục ngầu dục vọng.
Hai là: trở thành quả phụ, bị cữu mẫu định gả cho một công tử đã chết nơi biên ải, cả đời thủ tiết, đóng cửa phòng son, cô đơn đến tận xương tủy.
Mạnh Thanh cười lạnh, không hề do dự mà chọn con đường thứ hai.
Gả cho người đã khuất ư? Thế thì đã sao? Ít ra còn có thể giữ thân trong sạch, được sống cuộc đời của chính mình.
Người khác thấy nàng đáng thương. Nàng chỉ thấy: cuối cùng, mình đã giành lại quyền lựa chọn.
Từ nay, nhà cao cửa rộng nàng sẽ tự xây. Danh tiếng, tiền tài nàng sẽ tự gầy dựng. Góa phụ thì thế nào? Còn tốt hơn gấp ngàn lần làm món đồ tiêu khiển cho lũ đàn ông thối nát kia!
Chỉ cần không cam chịu số phận, thì trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lội – nàng, Mạnh Thanh, sẽ viết lại vận mệnh này bằng chính đôi tay mình.
Còn về “phu quân chết sớm” kia?
Nam nhân ấy à… cùng lắm chỉ là vật trang trí cho đời thêm bớt đơn điệu. Không có, cũng chẳng sao.