Thấy Vương thị như vậy, Mạnh Thanh biết bà không giận, nhưng cũng không dám sơ ý.
Nàng cũng đâu có nói Lý Tích Sương tặng trâm vàng.
Trở về phải hỏi kỹ lại người hầu ở Minh Nguyệt Cư mới được.
Vương thị thẳng thắn nói rõ như vậy, tự nhiên là có ý cảnh tỉnh.
Mạnh Thanh giấu kín suy nghĩ, làm như không hề hay biết, chỉ cười nói: “Từ nhỏ con dâu đã rời nhà, quen sống khổ sở rồi, thấy vàng là không đi nổi nữa. Đã nhận được lễ trọng của đệ muội bên kia, con dâu vẫn phải hỏi một câu, mới có thể trả lời người ta.”
Nói đến đây, Mạnh Thanh hơi dừng lại một chút, hình như nói đùa bình thường, nhìn Vương thị cười hỏi: “Mẫu thân đã quyết định nhận con thừa tự rồi sao?”
Giọng nàng rất nhẹ, mang theo một nụ cười hòa ái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play