Chương 8: Vậy ra anh tôi là Lục Nhiễm Không
Sáng sớm hôm sau, Lan Du vừa tỉnh dậy đã bị người của tướng quân phái đến để khai báo thông tin, phải miêu tả tỉ mỉ lại tình huống của người hành tinh Lunt mà cậu đã gặp phải. Chi tiết đến mức làm vỡ ba cốc cà phê mới khai báo xong.
Lúc cậu xuất hiện ở lối vào bãi tập, tất cả những binh lính đang ngồi nghỉ ngơi đều đồng loạt đứng lên, nghiêm trang chào: “Chào thượng tá K.”
Lan Du mặc một bộ quân trang thẳng thớm đi ngang qua trước mặt bọn họ, rút từng ngón tay của chiếc bao tay ra, ánh mắt liếc ngang qua. Tròng mắt đen láy như hai hồ nước lạnh đến thấu xương.
Cậu ngừng lại trước mặt một tên lính đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Binh lính kia nín thở bất động, đến nỗi ngực cũng không dám phập phồng.
Lan Du rũ đầu tháo bao tay, không thèm nhìn mà chỉ ném cho Khổng Phi đứng bên cạnh, nói: “Cúc áo.”
Binh lính không phản ứng lại, chỉ đứng im thin thít.
Lan Du hơi ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên dưới vành mũ, nhìn thẳng vào anh ta, nhắc lại: “Cúc áo.”
Binh lính cuối cùng cũng hiểu ra, nhanh chóng cài lại chiếc nút trên cùng vừa cởi ra khi nãy, tay vẫn còn run lẩy bẩy.
Lan Du tiếp tục đi về phía trước, tầm mắt lướt qua mọi người. Đột nhiên, cậu dừng bước, nắm lấy chiếc roi da đang được Khổng Phi cầm, quất mạnh về phía trước.
“Vút!”
Cây roi dài bay giữa không trung phát ra âm thanh giòn giã, chiếc mũ của một binh lính rơi phạch xuống đất, lăn lông lốc hai vòng.
“Nếu không thể đội mũ quân đội của mình, vậy thì đừng đội cái gì khác lên nữa.”
Bọn lính im phăng phắc như ve sầu mùa đông, cả sân huấn luyện lặng ngắt như tờ, trở thành một hình ảnh đối lập với bên còn lại.
“Bọn họ đang tranh cãi gì bên đó vậy?” Lan Du nhíu mày, nhìn về phía đám lính đang túm tụm ở bên kia, đôi lúc lại tuôn ra một trận hoan hô.
Họ không nằm trong quyền quản lý của Lan Du mà do một sĩ quan khác phụ trách.
“Không rõ lắm, có thể là sĩ quan huấn luyện của bọn họ đã trở lại.” Khổng Phi nhỏ giọng trả lời.
“Người huấn luyện của bọn họ là ai?”
“Lục Nhiễm Không.”
Thì ra là binh lính dưới trướng Lục Nhiễm Không, chẳng trách lại ầm ĩ như vậy.
Lan Du quay đầu, phân phó nhiệm vụ cho vài tên đội trưởng đứng đầu hàng: “Sáng nay luyện tập với súng ống, ôn tập lại nội dung của ngày hôm qua.”
“Tuân lệnh!”
Cả một buổi sáng được dùng cho việc huấn luyện, Lan Du không chút sơ hở hoàn thành tốt công việc của mình. May mắn là tất cả những ký ức về thân thể này vẫn còn, chúng giống như một loại phản xạ có điều kiện, không khiến cậu phải chịu cảnh tay chân luống cuống không biết làm gì.
Đến giờ cơm trưa, cậu bước vào nhà ăn dành cho sĩ quan. Nhà ăn này chỉ phục vụ đồ ăn cho các sĩ quan cao cấp, chất lượng khá tốt. Các sĩ quan túm năm tụm ba lại với nhau, ngồi bên những chiếc bàn cắm hoa tươi, vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
Lan Du từ trước đến nay chỉ quen độc lai độc vãng, những người khác cũng không chủ động chào hỏi, cứ coi như cậu là một người trong suốt. Cậu thích như vậy, đỡ phải tốn thời giờ hàn huyên những chuyện đâu đâu.
Cậu bưng khay cơm của mình, đến bên một chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, ngồi xuống. Đây là vị trí tốt nhất của nhà ăn, bên ngoài là biển, có cây cảnh chắn cả trước lẫn sau, đảm bảo được sự riêng tư, phong cảnh cũng đẹp. Mỗi lần cậu vào, vị trí này đều trống không. Đôi lúc cậu cũng khá bực mình, vì sao mọi người lại xem chỗ này như vô hình?
Về sau Khổng Phi mới giải đáp nghi vấn này cho cậu: “Thượng tá K, từ hồi ngài vì muốn tranh giành vị trí này mà đánh nhau năm lần rút súng ba lần với các sĩ quan khác, đã lâu không còn ai muốn chạm vào cái vị trí đó nữa.”
Lan Du yên tĩnh ngồi ăn cơm, đột nhiên nhớ ra nếu đây là nhà ăn dành cho sĩ quan, thì tên thượng tá Lục hôm qua vác bom với mình hẳn cũng đang ở đây. Quân doanh lớn như vậy, sĩ quan cũng nhiều không kém, bình thường muốn gặp đã khó rồi, nhưng dù sao thì, hắn ta ngày nào cũng sẽ phải xuống ăn cơm thôi, đúng chứ?
Tuy rằng người nọ vừa tự luyến lại vừa trẻ con, nhưng vì hôm qua đã phải cùng nhau trải qua một bộ phim sinh tử như vậy, cho nên Lan Du vẫn có một cảm nhận hơi khác về hắn. Chỉ là sau khi ăn xong vẫn chưa thấy mặt người nọ đâu, Lan Du bèn ném việc này ra sau đầu, ra khỏi nhà ăn đi lên tầng trên.
Tầng hai là tầng chuyên dành cho các sĩ quan nghỉ ngơi, từ phòng tập thể hình cho đến phòng giải trí, bài bạc đều có hết. Trong khoảng thời gian ăn cơm trưa, mọi người đều thích lên đây đánh bài, hoặc uống một tách cà phê.
Lan Du bước qua những căn phòng đang phát ra tiếng nói cười vui vẻ, hướng thẳng vào phòng đấu kiếm ở phía trong cùng. Những gì được học ở quân đội chính là cách vật lộn để có thể khống chế địch, còn phải học dùng cơ giáp và súng ống, thế nhưng cái trò đấu kiếm cổ xưa này đã lâu không còn ai muốn đụng tới, cho nên phòng đấu kiếm ngày nào cũng vắng vẻ, cực kỳ an tĩnh.
Lan Du biết K sẽ không bao giờ muốn người khác chú ý đến mình, cũng chẳng muốn phá hỏng giờ nghỉ trưa của người ta, cho nên sau khi ăn cơm xong, đều sẽ lẩn vào trong phòng này ngồi một mình một chốn.
Cậu đẩy cửa ra, đi về phía chiếc bàn tròn đặt cạnh cửa sổ, ngồi xuống, thoải mái dựa lưng vào ghế, hai chân duỗi thẳng về phía trước. Đôi mắt vừa mới nhắm lại, chợt giật mình nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau kiếm đài, còn có tiếng kiếm huơ huơ trong không khí.
Lan Du bỗng chốc mở mắt, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sau. Trên đài, có một người mặc đồ dành riêng cho đấu kiếm, đang luyện tập một mình.
Mấy ngày nay mỗi lần vào đây đều chẳng gặp được ai, cho nên lúc bước vào cậu mới sơ sót không để ý. Nếu biết có người nhân lúc nghỉ trưa mà vào đây luyện kiếm, thì cậu đã không vào làm gì. Chẳng qua nếu đã ngồi ở đây rồi, thì thôi cứ dứt khoát xoay ghế về bên đó, xem người ta luyện kiếm cũng chẳng mất mát gì.
Lan Du đã từng quay một bộ phim về đấu kiếm, trước khi quay cũng đã tới tìm một cao thủ đấu kiếm, nghiêm túc học tập mấy tháng trời. Sau một hồi luyện tập miệt mài, vị cao thủ ấy thế mà lại khen cậu không ngớt, bảo cậu có động tác đẹp, phản ứng nhanh nhẹn, độ phối hợp của thân thể cũng rất tốt. Tuy là Omega, nhưng lại không hề kém cạnh Alpha chút nào, nếu bỏ nghiệp diễn đi học đấu kiếm, nói không chừng sẽ cực kỳ thăng tiến.
Lan Du đương nhiên sẽ xin miễn rồi, đấu kiếm chỉ là sở thích của cậu, cũng không định theo nghề này. Chỉ là từ đó về sau, cậu thi thoảng sẽ ra mấy sân đấu kiếm chơi một chút.
Lúc này, tên kiếm khách kia vừa ra một đường kiếm, thân hình cao lớn, trang phục đấu kiếm càng làm cho chân trông dài hơn, chẳng cần biết là xuất kiếm hay chuyển động tác, tất cả đều trông rất hợp nhau. Lan Du chăm chú nhìn không chớp mắt. Cậu thực ra không chú ý đến ngoại hình người này, mà lại bị hấp dẫn bởi đường kiếm sắc bén và động tác linh hoạt của đối phương.
Người này đang tập một bước tấn công phức tạp, bắt chéo chân về trước sau đó lùi về một bước dài, cứ luyện tập lặp đi lặp lại như thế. Nhìn một hồi, cậu không tự chủ được mà đứng dậy, đứng ở ngoài kiếm đài.
Hai người, một người luyện một người xem, cả hai đều yên lặng không quấy nhiễu lẫn nhau.
Tên kiếm khách này sau một cú phi kiếm về phía không trung, đột nhiên tra kiếm vào vỏ đứng trang nghiêm. Lúc Lan Du còn đang nghĩ chắc đối phương đã ngừng luyện tập, cậu vừa định bỏ đi, thì người kia đột nhiên bước đến bên sân, gỡ một bộ dụng cụ đấu kiếm xuống, ném về phía cậu.
Sau khi Lan Du giơ tay tiếp được, người nọ lại hất đầu về phía tủ đựng kiếm, ý bảo cậu sang đó chọn một thanh.
Cậu không từ chối, trầm mặc bước qua. Sau vài giây suy nghĩ, cậu nhìn trúng một cây kiếm liễu giữa cả đống kiếm dài ngắn khác nhau.
Cây kiếm người kia dùng chính là một cây kiếm ba cạnh, có tính công kích và lực áp bức cực kỳ cao. Tuy rằng hiện tại thực lực thân thể này của cậu rất mạnh, nhưng dù sao cậu vẫn chưa chuẩn bị cho việc đối kháng trực tiếp, cho nên cần phải lựa chọn một cây kiếm đi cùng với kỹ xảo và tính chuẩn xác như kiếm liễu.
Sau khi nhanh chóng mặc đồ bảo hộ và mang mặt nạ lên, cậu vác kiếm bước về phía đài đấu.
Cả hai bên đều không nói gì nhiều. Sau khi đứng đối mặt với nhau, giơ thanh kiếm của mình đặt lên trước mũi, sau đó lại chĩa mũi kiếm xuống, đầu kiếm nghiêng nghiêng chỉ mặt đất, hoàn thành nghi thức mở màn.
Tiếp theo, cả hai đồng thời vẽ một đường kiếm về phía đối phương, sau khi cố gắng tiếp cận vị trí ăn điểm, lại đồng thời lùi về sau vài bước, tránh đi mũi kiếm hiểm hóc của đối phương.
Lần đối đầu này, trong lòng cả hai đều đã có nhận định: Đúng là cao thủ.
Cả hai đều nghiêng người về phía trước, kiếm trong tay cũng nghiêng nghiêng chĩa về hướng đối thủ, tay không cầm kiếm thì đặt ở sau lưng.
Lan Du thở hắt ra một tiếng, một đợt tấn công dồn dập khác lại được triển khai, bị đối phương dùng kiếm chặn lại. Hai kiếm giao nhau, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
“Keng keng keng keng!”
Liên tục tiến công, chỉnh kiếm, chuyển kiếm, xoay kiếm, phóng kiếm tấn công. Chưa đầy một phút, hai người đã giao nhau mấy chiêu. Chiêu thức của đối phương rất hiểm hóc, Lan Du vì thế cũng không nhường một tấc, tiếng va chạm của kiếm trong phòng đấu kiếm cứ vang lên mãi không ngừng.
Lan Du làm ra một động tác đánh giả, mũi kiếm đâm thẳng vào vai đối phương. Sau khi đã tiếp cận được, cậu dùng ngón tay chuyển hướng kiếm, bàn tay cũng rung lên. Mũi kiếm bỗng chốc chĩa xuống phía dưới, trong lúc đối phương không kịp phản ứng, đâm thẳng vào đùi anh ta.
“Tích!” đèn xanh sáng lên.
Công kích có hiệu lực.
Hai bên dừng lại lui về phía sau một bước, đưa tay, giơ kiếm đứng nghiêm trang. Kế tiếp, đối phương cũng bắt đầu đề cao cảnh giác, mấy lần đánh giả sau của Lan Du đều không có hiệu quả. Ngược lại còn bị đối phương nhìn trúng cơ hội, bước dài tới xiên một mũi vào bụng.
“Tích!”
Công kích có hiệu lực.
Hai bên tiếp tục anh tới tôi đi, âm thanh công kích có hiệu lực đôi lúc lại vang lên “tích tích”, thẳng đến khi kết thúc một ván đấu, hai người mới thu kiếm lùi về phía sau, đặt kiếm vuông góc trước mặt, cúi chào đối phương.
Thế hoà.
Lan Du lâu lắm rồi chưa được gặp qua đối thủ ngang tầm ngang sức. Lần cuối cùng được đấu kiếm một cách vui vẻ như thế này, chính là đấu cùng với thầy mình mấy tháng trước. Mà đợt đó, thầy giáo trong một giây vô ý, còn thua dưới kiếm cậu.
Nếu là thế hoà thì chẳng cần so làm gì nữa. Cậu tháo mặt nạ bảo hộ xuống, kẹp ở dưới nách, thở hổn hển mặc mồ hôi nhỏ tong tong, thật lòng khen đối phương: “Kiếm pháp của anh lợi hại thật đấy, nếu so thêm lần nữa, có thể tôi sẽ đánh không lại anh.”
Mấy lời này đều là lời nói thật lòng, nếu thật sự so tài thêm một lần nữa, thì chắc chắn sẽ thua về mặt thể lực và sức chịu đựng, về hai phương diện này, đối phương rõ ràng hơn mình nhiều.
Đối thủ đối diện cậu cũng thu kiếm lại, chậm rãi tháo mặt nạ bảo hộ xuống, lộ ra gương mặt điển trai thần thái sáng láng.
Hắn nhìn Lan Du nhàn nhạt nói: “Đó là đương nhiên.”
Nhìn thấy cặp mắt màu nâu đen sậm đầy ngạo mạn kia, ý cười trên mặt Lan Du bất chợt cứng lại. Đây chẳng phải là tên thượng tá Lục hôm qua đi phá bom với mình đấy sao?
Cậu kinh ngạc nhếch miệng, hỏi: “Thì ra là anh?”
Đối phương vuốt mái tóc ướt nhẹp sang một bên, hỏi vặn lại: “Vì sao không thể là tôi?” Sau đó hơi hất cằm lên, đôi mắt liếc xuống nhìn Lan Du, “Chẳng qua hôm nay anh cũng được đấy, tự mình biết thân biết phận.”
Phong thái của người này không hề giống với ngày hôm qua, cũng không biết có phải do mặc đồ đấu kiếm hay không, mà không còn cảm giác tùy tiện như trước nữa, cũng có thêm vài phần hung hăng và lạnh nhạt. Chẳng qua cái kiểu kiêu ngạo và tự luyến kia vẫn còn như cũ.
Lan Du nhìn dáng vẻ hất muốn gãy cả cổ của hắn, trong lòng cười khẩy một cái, rất muốn rút lại lời khen khi nãy, nói: “Nếu lại so thêm lần nữa, có thể tôi sẽ không đấu lại anh, nhưng đó chỉ là có thể thôi. Đang đi trên đường thì đột nhiên có máy bay rơi xuống, cậu nói xem xác suất này xảy ra lớn đến bao nhiêu?”
Nói xong, cậu cũng chậm rãi hất cằm lên, đôi mắt liếc nhìn đối phương. Khóe miệng cậu xệch xuống, là khuôn mặt của sự khinh miệt, chỉ là cậu lùn hơn đối phương nửa cái đầu, tròng mắt cũng không tự chủ được ngó lên trên, không đủ để thể hiện ra bộ dạng thô bạo lạnh lùng, ngược lại cứ như đang giận dỗi ai.
Người đối diện nhìn cậu, đột nhiên cười “hừ” một tiếng.
Điều này khiến bầu không khí rơi vào sự trầm mặc, đến tận khi cửa phòng đấu kiếm bị người ngoài đẩy ra, cả hai mới dời khỏi tầm mắt nhau.
Một người lính đứng ở cửa, sau khi chào hỏi xong thì cất cao giọng nói: “Truyền lệnh, phía đông hoang mạc Lakh xuất hiện thú tinh tế, quân bộ có lệnh, điều Lục Nhiễm Không và K dẫn dắt binh lính cơ giáp của doanh trại 2 và doanh trại 3 đến điều tra tình hình.”
Lan Du thót tim. Đây là tên Lục Nhiễm Không mà cậu vừa ở cùng phòng kế bên, giờ lại phải đi chấp hành nhiệm vụ chung với anh ta.
Ý niệm này chỉ dám lướt ngang qua đầu cậu, còn miệng thì vẫn nhanh nhẹn trả lời: “Tuân lệnh.”
“Tuân lệnh.” Một giọng nói khác cũng đồng thời vang lên bên tai cậu. Lan Du hơi nghiêng đầu, thấy người trả lời đúng là thượng tá Lục đứng bên cạnh.
!!!
Vậy ra thượng tá Lục chính là Lục Nhiễm Không phòng 303, cái tên vừa mới ở phòng tắm sục một lần, ngay sau đó lại ra xem phim con heo ấy. Hai người này thế mà lại là một à.
Thì ra công thức để chúa tạo ra hắn lại phức tạp đến vậy, không chỉ đơn giản là tự luyến và ấu trĩ, mà còn bao gồm cả mặt lôi thôi lếch thếch và tình dục phóng túng nữa.
Trong lòng Lan Du nổ ra vài tiếng sấm đì đùng.