Toà văn phòng của cảnh sát trại giam đối diện ẩn mình trong bóng tối, Lục Nhiễm Không tập trung vào chỗ đó, ánh mắt lướt qua ô cửa sổ đang mở.
Lúc hắn nhìn đến cửa sổ lầu sáu, ánh sáng phản chiếu của mặt trăng dưới lớp cửa thuỷ tinh hơi rung nhẹ, hiển nhiên là có người vừa rời khỏi đó.
“Cảnh sát Lưu trúng đạn rồi.” Lan Du vọt tới bên người Lưu Chiêu, đỡ nửa người anh tôi lên, theo bản năng dùng tay chặn cái lỗ máu đang chảy ồ ạt kia lại, mà không nhận ra được cổ họng mình đang run rẩy.
Tuy rằng đã từng diễn rất nhiều vai có cảnh bắn nhau, cũng đã ôm rất nhiều cơ thể của những diễn viên khác bị trúng đạn, thế nhưng lúc phải đối mặt với cảnh tượng thực tế, trong lòng vẫn cứ hoảng loạn không thôi.
Lục Nhiễm Không xoay người lại, rút khẩu súng giắt đằng sau lưng của cảnh sát Lưu ra, vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Vết thương ở dưới tim 2cm, không có gì đáng lo.”
Lúc mở cửa lao ra, hắn còn tiện tay tắt đèn phòng.
Đèn phòng bị tắt rồi, đối diện dù có còn người đi chăng nữa, thì cũng không thể nào thấy rõ tình huống bên này. Lan Du nương theo ánh trăng, thấy Lưu Chiêu với khuôn mặt tái nhợt đang nhắm chặt mắt, bèn nghiêng người, khoát tay anh tôi lên vai mình, dùng sức đẩy một phát, cõng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT