Chủ đề này không còn được thảo luận khi hai người đi tới phía sau hòn đá nữa, Lục Nhiễm Không đơn giản ngồi xuống cạnh Lan Du. Không ai nói lời nào, chỉ nghe đằng xa truyền đến tiếng máy khoan, càng lúc càng gần.
Đằng sau thi thoảng lại vang lên vài tiếng cười, mấy người kia từ sau khi biết nhà tù sẽ không bỏ mặc bọn họ, liền triệt để yên lòng, cười đùa với nhau.
“Nếu đau đầu gối, thì ngay từ đầu phải nói chứ, tôi sẽ nghĩ cách cho cậu mà.” Hai mắt Lục Nhiễm Không nhìn thẳng về phía trước, miệng lại nói với Lan Du: “Kết quả lại tự mình chống đỡ, để hắn sưng thành như thế.”
“Nói cho anh biết thì giải quyết được cái gì? Trong động kia hẹp như vậy, không thể để anh vừa cõng tôi vừa bò được. Chả lẽ lại trước khi bò để anh thoa nước bọt cho tôi à?” Lan Du nhỏ giọng trả lời.
Lục Nhiễm Không nói tiếp: “Có thể quấn quần áo lên, quấn dày vào, lúc bò sẽ không còn đau nữa.”
Lan Du giật giật môi, định nói gì đó, cuối cùng lại nuốt xuống.
“Sợ tôi cười cậu sao?” Lục Nhiễm Không hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT