Bên ngoài khu thương mại náo nhiệt của tinh cầu Kata, có vài chiếc xe cảnh sát đậu lại, trước cổng lớn của trung tâm thương mại cũng được giăng đầy dây cảnh báo, con đường bị nhiều người vây xem đến nỗi chật như nêm cối.“Mọi người mau giải tán hết đi, trong khu thương mại có bom, xin hãy vì sự an toàn của chính mình, rời khỏi hiện trường.”
Một viên cảnh sát đang cầm loa cảnh cáo không ngừng nghỉ, mỗi lần anh tôi hướng về phía nào là đám người phía đó lại lùi về chút ít, nhưng chỉ cần anh tôi quay đi một cái, là đám người ấy lại chen lấn xô đẩy dồn lên.
“Mẹ nó, bên trong thế nào rồi? Tôi hô hào mấy tiếng đồng hồ rồi đấy, khản đặc cả cổ.” Viên cảnh sát ấy thả chiếc loa xuống, hỏi người đứng bên cạnh mình.
“Chẳng có gì tiến triển, có tận mấy chục con tin bị bắt lên tầng trên cùng kia kìa, trên người còn bị buộc mấy quả bom. Tên tội phạm chặn mất lối vào duy nhất rồi, ai dám cả gan lên đó, hắn ta liền bấm nổ kíp bom ngay.”
Giữa đám người đột nhiên truyền ra một tiếng gào khóc: “Đội trưởng, cầu xin các anh hãy cứu con gái của tôi, hắn vẫn còn ở trong đấy đấy, vẫn chưa thấy ra ngoài.”
Một người phụ nữ vừa khóc lóc thảm thiết vừa lao về phía bên này, bị đội cảnh sát duy trì trật tự cản lại.
Bầu không khí nôn nóng bắt đầu bao trùm cả đám đông, những người khác cũng bắt đầu sôi nổi lớn tiếng, “Ê mấy anh công an, mấy anh rốt cuộc có xử lí được không hả? Mấy tiếng đồng hồ rồi đấy, thế mà vẫn chả được cái tích sự gì.”
“Đúng đó, làm không được thì gọi quân đội đi, gọi thượng tá K tới xem nào.”
“Thượng tá K cũng không được, anh tôi sẽ diệt toàn đội mất, kể cả con tin lẫn hung thủ đấy.”
“Hung thủ có lẽ vẫn còn bắt được thêm vài con tin nữa, nếu thượng tá K mà đến thật, thì khó nói lắm…”
Vài tên cảnh sát nghe được đoạn hội thoại này, liền âm thầm liếc mắt nhìn nhau.
Một người lấy quyền để miệng, nhỏ giọng nói: “Sở cảnh sát đã cầu viện quân bộ, họ vừa phái K* tới.”
(*K bích là biệt danh của thượng tá K.)
“Đệt mọe!”
Tên cảnh sát kia lại nói: “Nhưng trước đó quân bộ đã ra lệnh, không cho phép anh tôi tổn hại đến bất kỳ con tin nào.”
“Cậu nghĩ anh tôi sẽ nghe lời à?”
“Chứ không thì sao? Còn cách nào khác đâu? Chỉ có thể cầu mong anh tôi đừng nổi cơn dại giữa chừng.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tòa cao ốc ấy vẫn không có động tĩnh gì, từng chút dày vò tim gan mỗi người.
Đôi lúc lại có vài tiếng than khóc truyền đến từ trong đám đông, đấy đều là người thân của các con tin đang bị bắt, rất nhanh sau đó bọn họ cũng đã được người khác đỡ đi.
Cảnh sát trưởng bụng phệ đang đứng tựa vào cạnh xe cảnh sát, kịch liệt thảo luận tranh cãi với một chuyên gia tội phạm học, bộ đàm cũng phát ra tiếng vang không ngừng, tình hình nhìn qua trông có vẻ rất nghiêm túc.
Cảnh sát trưởng quệt mồ hôi đọng lại trên vầng trán bóng loáng thưa tóc, vừa định hỏi xem người của quân bộ khi nào mới đến, thì đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô gầm rú vang vọng từ đằng xa.
Phía cuối con phố dài, một chiếc xe việt dã của quân bộ phóng như bay đến, ngừng ở bên ngoài dòng người đông đúc.
“Thượng tá, đường đi đã bị đám đông hóng chuyện này chặn hết rồi, chúng tôi phải xuống xe chen qua thôi.”
Sau một hồi nhấn còi xe inh ỏi mà chả thấy tình hình khả quan hơn là mấy, Khổng Phi đành phải bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi Lan Du đang ngồi đằng sau.
Lan Du đang dựa vào hàng ghế phía sau, hai chân vắt chéo lên nhau, suốt đường đi chỉ nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Thấy Khổng Phi cất tiếng, cậu mới hơi hé mắt ra, ngồi ở vị trí chính giữa của ghế từ từ liếc tấm kính chắn gió kế bên, sau đó mở tung cửa hàng ghế phía dưới.
Pằng pằng pằng!
Ba tiếng súng thanh thúy vang lên.
Đám đông sôi nổi xoay người lại, nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Chỉ thấy một quân nhân trẻ trung tuấn mỹ vươn nửa người trên ra khỏi hàng ghế sau của chiếc xe quân bộ màu đen, nòng súng trong tay hướng thẳng lên trời, miệng súng còn vương vài vệt khói trắng.
Hắn ta hơi nâng cằm, khuôn mặt tinh tế đến mức không ai có thể bắt bẻ, nhưng đôi mắt đen láy không thể nhìn ra được tâm sự kia, lại khiến người ta lạnh cả xương sống nổi hết da gà.
“Thượng tá K! Là thượng tá K đây!” Có người sợ hãi thét chói tai.
Như Moses rẽ nước dòng Biển Đỏ*, đám người nhanh chóng lui về hai bên, lộ ra con đường rộng rãi.
(*Dựa theo truyèn thuyết “Moses rẽ nước Biển Đỏ cứu dân Do Thái”)
Lan Du thu súng lại, dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nói: “Lái xe.”
Xuống xe chen qua ư? Làm gì có chuyện như thế được, thật chẳng phù hợp với tính tình của thượng tá K tí nào cả.
Thân là một ảnh đế với kỹ thuật diễn xuất đỉnh của chóp, cậu mỗi giây mỗi phút đều phải nhớ kỹ điều này: Kể cả khi cái tinh cầu này nổ tung, thì cho đến giây cuối cùng vẫn phải giữ tinh thần ổn định, phải để cái con người này đứng vững giữa làn sóng bạo nộ.
Đám người chen chúc ở hai bên đường khi nãy, giờ đã im thin thít như lũ gà con, chỉ có cái bọc nilon là thứ duy nhất dám lăn lóc trên mặt đất, phát ra tiếng sàn sạt nho nhỏ.
Khổng Phi khởi động chiếc việt dã thêm lần nữa, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà băng băng chạy qua đường lớn, chỉ cảm thấy áp lực đè trên vai mình đang tăng lên gấp bội.
Lan Du hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về tòa trung tâm thương mại cách đó không xa.
Tòa nhà thương mại chỉ có tổng cộng sáu tầng, cũng chẳng biết là do ai thiết kế, hắn có hình dạng bằng phẳng, hẹp ở hai phần đầu và rộng dần khi đi vào giữa, bức tường bên ngoài cứ cách mấy mét lại có một thanh kim loại dài nhô ra dùng để trang trí, trông cứ như một cây xương rồng có sức sống.
Phỏng chừng như có người nào đó đang bị trói lại ở mỗi đầu thanh kim loại, lính cứu hỏa với không tới, nên chỉ có thể bất lực rời đi.
Lên trên cao cứu người cũng được đấy, dù sao lúc trước đóng phim cũng thường hay bị móc lên trên dây thép. Cậu một bên tính toán tình hình, một bên nghe người truyền tin nói trong tai nghe.
“Thượng tá K, anh xác định không cần thêm binh lính sao?”
“Không cần.”
“Được rồi, vậy anh chắc chắn mình sẽ không tổn hại đến một người nào sao?”
“Binh lính, cậu thông báo lại với tướng quân, nếu không yên tâm thì có thể phái người khác tới. Còn nữa, yêu cầu cậu xài kính ngữ khi xưng hô với tôi.”
“Được rồi, vậy ngài chắc chắn mình sẽ không tổn hại đến một người nào sao?”
“Cậu tên gì?”
“Thật xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.”
Người truyền tin cắt đứt cuộc trò chuyện.
Lan Du thu hồi tầm mắt, chuẩn bị đóng cửa sổ xe lại, thì ánh nhìn chợt lướt ngang qua một cậu bé ở bên ngoài.
Cậu bé ấy ước chừng khoảng sáu bảy tuổi, đứng ở hàng đầu tiên, được mẹ cậu bé bế trên tay, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cậu, trông đáng yêu chết đi được.
Bản năng của một Omega trong cậu nháy mắt như bị bấm nút khởi động, Lan Du nhịn không nổi bèn bắt đầu cảm thán trong lòng: Thật muốn sinh ra một cục cưng bụ bẫm đáng yêu thế này……
Woa! Bé con vì hoảng sợ mà bẹp bẹp miệng kìa, rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc thành tiếng, bị mẹ bé đứng ở phía sau che miệng lại, xốc bé lên ôm.
Từ phía xa, vài ba tên cảnh sát đã nhanh chóng gạt sạch chướng ngại vật trên đường, để chiếc việt dã đậu lại ở cạnh xe cảnh sát.
Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài của Lan Du vươn tới, bước ra bên ngoài.
“Thượng tá K.” Cảnh sát trường cả thân mình thấm đẫm mồ hôi, nhìn thấy Lan Du giống như thấy được vị cứu tinh, nhanh chân đến tiếp đón.
Lan Du cũng chẳng muốn phí sức trò chuyện với anh ta, liền lập tức đi về phía trung tâm thương mại, ngoài miệng hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Thượng tá K, gặp được ngài là tôi yên tâm rồi, khi nãy tôi căng thẳng quá, đến cả cảnh sát cũng chẳng lên đấy được nữa là ——”
“Tôi hỏi, tình huống thế nào rồi.” Lan Du dừng chân, quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào vị cảnh sát trưởng.
Trên khuôn mặt cùa cảnh sát trưởng vẫn còn treo một nụ cười, anh tôi không kịp phản ứng lại, liền cứng còng tại chỗ.
Một viên cảnh sát khác linh hoạt tiến lên, cất cao giọng nói: “Trước mắt mới biết được hung thủ chỉ có một người, đang ở tầng trên cùng. Ba mươi tám con tin có ít nhất mười người bị trói chung với bom.”
Con tin? Bom? Hung thủ?
Lan Du sững người trong giây lát.
Nhưng dù gì thì cậu cũng sở hữu trong cơ thể những phẩm chất cần có của một diễn viên kỳ cựu, mấy cái biểu tình khác thường này chẳng cần đến một giây cậu cũng đã có thể tự điều chỉnh lại.
Nếu khoảnh khắc này đang được hiện lên ở trên màn ảnh lớn, thì đến cả người xem tinh mắt nhất cũng không thể nào nhìn ra sự thay đổi ấy.
“Bị một tên tội phạm làm khó, các người có đang tự ý thức được rằng, toàn bộ cái sở cảnh sát này cộng lại cũng chẳng bằng tôi không vậy?”
Giọng nói cậu nhàn nhạt phát ra, ánh mắt chỉ toàn lộ vẻ kiêu căng, sau khi kết thúc câu nói, phía trong xoang mũi còn phát ra một tiếng hừ lạnh.
Giống như những vai phản diện không biết trời cao đất dày trong mấy bộ phim điện ảnh vậy, cả người đầy mùi vị của sự ngạo mạn.
Mấy người có thể tức giận cãi lại tôi mà, cãi xong rồi thì đuổi tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không đánh mấy người đâu.
Đám cảnh sát và cảnh sát trưởng cũng chỉ ngẩn ra đôi chút, sau đó lại gật đàu lia lịa như gà mổ thóc: “À vâng vâng vâng, bọn tôi đúng thật là không đuổi kịp ngài, cho nên mới gửi tin cứu viện bên quân bộ xin họ phái ngài tới đấy.”
Lan Du vươn ngón tay cái về phía bọn họ, rồi lại chậm rãi chuyển hướng, gõ nhẹ hai cái.
Khóe miệng hơi cong xuống, mí mắt khép nửa vời, đầy rẫy sự khinh miệt.
Sau khi cậu diễn xong một màn này, nếu có đám diễn viên phụ nào khác vào diễn chung với cậu, thì thể nào cũng sẽ phẫn nộ đến nỗi diễn không nổi nữa, phải xắn tay áo nhào lên đánh người.
Biểu tình của cảnh sát trường quả nhiên có chút nhịn không nổi nữa, anh tôi đưa tay lên quệt mồ hôi trên gương mặt béo ú nục nịch.
Chờ đến khi bản thân mình hạ cánh tay xuống, khuôn mặt lại nở ra nụ cười giả lả, “Thượng tá K, ngài cũng thật là hài hước.”
Ruột gan Lan Du bắt đầu phát run, cậu có chút không đành lòng, nhưng tưởng tượng đến tên tội phạm và đống bom kia, rốt cuộc vẫn phải nhẹ nhàng hộc ra hai chữ, “Thứ phế vật.”
Nói rồi, lại lui về phía sau một bước, khoanh hai tay trước ngực, một bên khóe miệng hơi gợi lên, để lộ ra biểu tình thưởng thức.
Không phụ sự kỳ vọng, khuôn mặt của tên cảnh sát trưởng bắt đầu đỏ bừng lên, hai cánh mũi thở phì phò, bộ ngực phập phồng lên xuống.
Bàn tay buông thõng của cảnh sát trưởng khẽ nắm lại, dưới đống thịt rắn chắc kia, có thể rõ ràng nhìn thấy đám gân xanh nổi lên.
Lan Du kín đáo dời tầm mắt, bạo kích đi, bạo kích nhanh lên, hung hăng mắng tôi đuổi tôi đi, thật sự đó, tôi se không đánh mấy người đâu mà huhu.
“Đúng là phế vật thật ạ.” Cảnh sát trưởng khẽ cười khổ một tiếng.
Thôi xong rồi.
Lan Du nhìn hắn một cái, tiếp tục đi về phía trung tâm thương mại. Tên cảnh sát kia bị cảnh sát trưởng đẩy đầy vài cái, lại quay sang âm thầm lải nhải mồm mép chửi rủa bóng lưng của Lan Du, cuối cùng cũng chỉ đành nhắm mắt đuổi theo.
“Thang máy?”
“Trên cửa thang máy có gắn bom, không thể mở ra.” Giọng nói của viên cảnh sát có hơi cứng rắn.
“Lối thoát hiểm?”
“Bị hắn ta dùng thứ gì đó chặn lại mất rồi, không dám đập phá quá mạnh bạo, sợ rằng mới mở ra được có ba giây đã bị hắn ta bật kíp nổ cho banh xác.”
“Cầu thang cuốn?”
“Hắn ta để vài con tin bị buộc chung với bom đứng chặn ở đầu cầu thang cuốn, còn mình thì cầm điều khiển từ xa đứng đằng sau, nên bọn tôi không dám manh động.”
Lan Du dáng cao chân dài, bước đi cũng rất nhanh, viên cảnh sát kia không thể không vừa chạy vừa trả lời.
Vừa mới đặt chân vào đại sảnh, cậu đột ngột dừng bước, xoay người, viên cảnh sát chưa kịp thu chân lại, thiếu chút nữa đụng vào người cậu, phải dùng hết sức lực bản thân mới ổn định lại chút.
Lan Du rũ mắt nhìn anh ta, đồng tử viên cảnh sát ấy bắt đầu lớn dần, da mặt không khống chế được mà hơi run rẩy.
“Cậu cảnh sát, đừng để tôi hỏi từng câu một.” Lan Du nói.
“Bốn phía xung quanh tầng trên cùng được trang bị bởi tấm kính cường lực, chẳng những chống được đạn mà còn có thể ngăn chặn những cuộc bạo phá bình thường, chỉ có thể dùng pháo ống ion mới có thể bắn nổ được. Nhưng muốn xài pháo ống ion thì phải đứng cách mục tiêu hai mươi mét, khi đó người sử dụng mới không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, cho nên việc đưa người xuống rồi mới nổ pháo là điều không thể nào thực hiện được. Còn về việc dùng phi cơ trực thăng bạo phá, người ở trên sân thượng cũng không thể nào chạy vào tực thăng ngay, cho dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, cũng đủ để tên tội phạm nhấn kíp nổ con tin.”
Viên cảnh sát nói một hơi dài thật dài, hít vài ngụm khí xong lại nín thở chờ đợi.
Lan Du dùng đầu ngón tay gõ gõ bắp đùi mình, bình đạm hỏi: “Nếu dùng biện pháp gì cũng không vào được, vậy gọi tôi tới đây để làm cái tích sự gì?”
Làm ơn đi, ông đây chỉ là một thằng diễn viên thôi đó.
Sau khi xuyên vào chỉ có mỗi công việc là dạy dỗ binh lính, giờ thì có thể dạy ông đây cách làm nhiệm vụ được không.
“Bọn tôi thật sự không còn cách nào khác, giống như ngài vừa nãy mới nói đấy, bọn tôi đúng là phế vật. Mà có phế vật hay không thì cũng chẳng quan trọng, chỉ là trên đấy vẫn còn ba mươi tám con tin đang bị giam giữ, người thân của bọn họ đều đang đứng chờ ở bên ngoài.” Viên cảnh sát đỏ mặt nói xong câu này, liền dời ngay tầm mắt đi chỗ khác.
Lan Du liếc nhìn anh tôi từ khóe mắt, thấy được hốc mắt anh tôi lóe lên một vệt nước.
Trong đại sảnh, các cảnh sát mặc áo chống đạn chạy tới chạy lui, dùng bộ đàm truyền đạt lời nói, cả hiện trường là một mảng rối ren. Chưa kể còn có vài ba vị cảnh sát đang đứng mai phục ở cửa cầu thang, giơ súng nhìn thẳng lên tầng trên.
Khuôn mặt bọn họ lộ rõ vẻ nghiêm túc nôn nóng, sau khi nhìn thấy Lan Du, đều không hẹn mà cùng nhau thở hắt ra một hơi rõ dài, như thể vừa gỡ được gánh nặng nghìn cân xuống.
Tiếp theo lại khẩn trương nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng ngàn điều muốn nói.
“Tiểu Phân, con như thế này là đang đòi mạng mẹ rồi, nếu con mà xảy ra chuyện gì, thì mẹ làm sao sống tiếp bây giờ……” Tiếng khóc kêu của mộ người phụ nữ vang vọng vào từ phía đám đông xa xăm.
Xung quanh dần an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn Lan Du.
Cậu nhẹ nhàng nắm ống quần mình, vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Điều động trực thăng đến đây, thêm cả một cây pháo ống ion nữa.”
Viên cảnh sát kia bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng rực lên, kích động lớn tiếng nói: “Tuân lệnh.”
Lan Du thầm thở dài trong lòng, ok thôi, coi như đang đóng một bộ phim chiến tranh đi.
__________